Open top menu
Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012


                        (tiếp theo)


“ Ong làm cái trò gì vậy ?”
“ Tôi đang tập dượt tham dự liên hoan ca khúc chính trị …”
“ Hát hay quá ta …tôi đưa ông vào đây cho ông “dợt” nữa nha…”
Bà nhẹ nhàng kéo tay thầy Ba Tạ. Lúc này thầy trên mây, giá có nhét  cứt vào miệng thầy cũng nhai, huống hồ được phu nhân dịu dàng  dìu đi. Mà đi đâu thế này ? Đi “dợt ca khúc chính trị”, vậy thì đi chớ sao không ? Bà phu nhân vừa ôm lưng vừa nựng ông thầy tới một cái tủ âm tường to tổ chảng có hai cánh cửa dầy cộp bằng gỗ sến. Bà mở cửa tủ và bất thình lình xô cái cụp ông thầy vào trong , đóng sập lại và nhanh tay vặn khoá. Lúc này bà mới nghiến răng đay nghiến :
“ Cứ ở trong ấy mà hát nha…hát thật lớn lên cho…gián nó nghe…”
Cô tiểu thư đứng nhìn ôm bụng cười ngặt nghẽo. Vui thiệt vui, lâu lắm trong cái ngôi nhà lạnh lẽo này mới có một trò “zdui” đến vậy.
Chờ bà phu nhân  trở lại phòng sửa soạn cho ông Chủ tịch đi làm, cô mới chạy đi tìm cái búa đinh cứ thế nện vào cánh cửa tủ. Cũng may thầy Ba Tạ lúc này hồn vía đã lên mây gặp bác Lưu Linh nên đâu có hay biết gì. Giờ có bắn súng lục bên tai thầy cũng mặc kệ huống hồ tiếng búa. Gõ đến mỏi cả tay cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, cô tiểu thư bỏ búa xuống , nhìn quanh căn phòng coi có trò gì khác.
A đây rồi…cô reo lên như ông Ac-si-mét ngày xưa tìm ra sức đẩy của nước, cô chạy tới bình rượu đã uống cạn từ lâu  bên trong còn trơ lại những xác rắn cuộn tròn. Lúc này ở trong tủ thầy Ba Tạ đang kéo bễ khò khò, nào có hay biết gì. Cô tiểu thư mở hé cửa tủ, lần lượt tròng vào cổ thầy xác những con rắn sặc mùi rượu như thể cổ động viên choàng hoa quanh cổ kiện tướng vừa giật huy chương vàng tại ASIAD.
 Xong xuôi, cô đặt cạnh ông thầy chiếc đèn pin bật sẵn rồi ngắm nhìn tác phẩm theo trường phái performance siêu hiện đại của mình, vỗ tay khoái chí khoá chặt cửa tủ. Bà phu nhân đã trở lại sau khi nâng niu ông chồng ra tận xe con , đóng sập cửa , nhìn theo chạy khuất khỏi khu biệt thự mới quay đi.
  “ Cô lại bầy trò gì đấy ?”
  “ Đâu có trò gì đâu. Ong đang ngáy ồ ồ ở trỏng, má không nghe thấy sao ?”
  “ Cứ để ổng ngủ, khi nào dậy kêu thằng thư ký đưa ổng về. Má phải đi công chuyện cho ba…”.
Nói rồi bà về phòng sửa soạn chờ ông Mười lái xe quay lại đón.  Cô tiểu thư nhìn theo mẹ cười tinh quái. Bả lại lên đền nghe cung văn gẩy đàn chớ công chuyện gì. Thôi cứ để bả đi, ở nhà chờ ông thầy tỉnh dậy vắng người  càng vui, à mà không, phải phone cho nhỏ Tuyết Nhi, bạn chí thân, con gái chú Ba, Giám đốc  công an tỉnh, tới cùng coi cho vui.
Con nhỏ này có nòi “hình sự” giống bố, chắc phải nghĩ ra nhiều trò “kinh dị” hơn . Nghĩ rồi cô nhảy chân sáo đi gọi điện.
“ Heo lô…Tuyết Nhi đó hả ? Rảnh không ? Lại tớ coi  trò này dzui lắm. Không phải, kiếm đâu ra phim “cô giáo Thảo”. Trò này còn vui hơn kìa, nói thiệt đó…”.
Đầu giây bên kia có tiếng cười khúc khích và tiếng trả lời “tới liền, tới liền”, cô tiểu thư còn líu lo đấu hót một trận nữa mới chịu đặt máy xuống , với   tay mở nhạc ,lúc lắc theo nhịp metal rock , lúc sau đã “phê”, mông ngực lắc lia lịa   như người động dại.
       
Tuyết Nhi thuộc loại tiểu thư tỉnh lẻ, mới gia nhập giới trẻ “A còng” từ ngày bố được cất nhắc Giám đốc công an tỉnh. Khác Kim Anh chết lên chết xuống vì yêu, “yêu thì khổ, không yêu thì lỗ”, Tuyết Nhi  chỉ…cặp bồ. Trong hộp thư mail.yahoo của cô có hàng tá địa chỉ các chàng trai năm châu bốn biển , hàng ngày cô  add- remove  ít cũng vài ba chàng. Những cuộc tình qua NET của cô rơi  vào tay một anh nhà văn hạng xoàng cũng có thể viết nên thiên ký sự đậm mầu thời đại. Mãi rồi cái trò “tìm nhau qua mạng” cũng chán, cô chuyển sang sưu tầm các loại “sex story” kiểu như “Ấn tượng đầu đời”, “Ăn vụng”, “Chú rể phụ”… trên mạng để khám phá “ thế giới mới” chưa từng thấy trong sách vở.
Thế rồi ngay cả cái đó cũng làm cô chán, phải là người thực việc thực kìa, cứ ảo mãi chán thấy mồ. Cô bye bye cái máy vi tính, xếp góc bàn , cưỡi con A còng trắng toát chạy về thành phố “săn bồ” tại các sàn nhảy. Cứ ngồi cô đơn góc khuất nhâm nhi ly rượu tây, thế nào cũng có một chàng xà tới. Loại “chíp hôi” con ông cháu cha – cho qua, loại này bắng nhắng, chẳng  tích sự gì. Giám đốc trốn vợ đi tìm của lạ – cũng cho qua luôn, dính vào ăn axít có ngày. Việt kiều galant – OK, loại này lắm cách chơi lại nhiều chiêu độc. Thế là chỉ sau lúc đánh cạn một chai rượu tây, vài câu nhấn nhá, Tuyết Nhi có thể cặp ngay chàng về khách sạn. Sáng hôm sau, bye byenha, em về đi học, không cần biết tên tuổi, cũng chẳng cần ghi số phone, con A còng trắng toát lại phi nước đại về thay áo trắng đưa em vào lớp.
Vừa ghé xe tới cổng dinh Chủ tịch tỉnh, Tuyết Nhi đã nghe thấy tiếng rock giật ầm ĩ. Cô nheo mũi cười thầm, cái con nhà quê này, giờ mới học đòi nhảy nhót, xưa quá rồi, muốn cho thiệt đã, ít cũng phải chơi một viên lắc xinh xinh , chính hiệu “Hoàng hậu”. Cô không thèm bấm chuông, rút chiếc Noikia nhỏ xíu như con dế ra gọi . Thế rồi trong lúc hai cô ríu rít đưa nhau vào phòng khách, thầy nhân điện vẫn kéo bễ trong tủ gỗ. Thày đang có một giấc mơ. Ba bốn em mơn mởn, đang vòng những cánh tay mềm , trắng muốt quanh cổ thàyvà ghé vào miệng thứ rượu thơm ngào ngạt.
Oi trời ôi, rượu tiên sao thơm thế, chỉ có điều thày chưa kịp uống, chén rượu đã cất khỏi miệng, khiến thày chỉ được ngửi cái mùi thơm mà chẳng có đến một giọt rơi vào mồm. Cứ thế vài ba lượt làm thày phát khùng. Mấy em chơi kiểu gì vậy, để yên chén rượu cho anh uống, sao cứ rút ra rút vô hoài vậy ?
Thày la vậy mà mấy em đâu có nghe, cứ cười  khúc kha khúc khích và lại tiếp tục dử dử chén rượu trên môi . Rồi cũng tới lúc không chịu nổi nữa, thày cố vùng ra khỏi những vòng tay đang ôm quanh cổ giằng lấy chén rượu và hét to lên. Thày chợt bừng tỉnh và vật trước hết nhìn thấy là chiếc đèn pin đang chiếu góc  tủ. Oi mẹ ôi gì thế này, rắn, trời ơi rắn, những con rắn cứng đờ sặc mùi rượu thuốc đang cuốn quanh cổ .
Như người khác hẳn chết ngất. Nhưng thày là thày nhân điện, thày  có bản lĩnh . Thày từ từ nhớ lại mọi chuyện và hiểu ra tất cả. Thôi rồi, hẳn là trò chơi của nhãi ranh con gái ông Chủ tịch đây. Mẹ kiếp, đặt chân vào nhà quan tức sa chân vào hang hùm ổ rắn là đây chứ đâu. Không, cứ phải bình tĩnh thoát ra, có khi còn chơi lại tụi nó một quả đáng đời chứ không bỡn. Nghĩ vậy thầy cứ lặng lẽ tháo từng con rắn ra , xếp vào một bên mặc kệ bên ngoài có tiếng Kim Anh gọi :” Thầy Ba Tạ…thầy Ba Tạ…tỉnh rượu chưa ?”.
Cô cứ gọi , gọi mãi bên trong vẫn im phắc làm cô phát lo :
“ Không khéo lão sợ quá , chết ngất rồi cũng nên. …”
Tuyết Nhi cười khảy :
“ Không, chết đâu có dễ …. Nhà cậu có bình xịt muỗi không ?”
Kim Anh hiểu ra, vỗ tay :
“ Thôi thôi tớ hiểu rồi. Cậu  thiệt đúng con nhà nòi, máu công an hình sự . Cứ xịt vô thật nhiều, xịt cả bình luôn , lão hắt xì hơi phải tỉnh dậy là cái chắc…”
Nói là làm liền. Hai cô tiểu thư mắm môi mắm lợi cứ nhè khe cửa tủ bấm thuốc xịt vào đó. Tuyết Nhi cười hỉ hả :
“ Xịt thế này đến gián muỗi cũng phải chui ra, huống hồ con người…”
Hai cô đâu có biết, ở trong tủ, thầy Ba Tạ đang cười thầm. Bởi lẽ thầy nguyên là nhân viên Phòng nông nghiệp , ngày xưa chuyên đi xịt DDT chống sâu rầy cho ruộng hợp tác xã, hành nghề lâu năm, thầy đâu có ngán ba cái thứ thuốc đó, nhất loại này bất quá chỉ như …dầu thơm chẳng làm chảy đến một giọt nước mũi. Kim Anh xịt thuốc chán lại gọi mà trong tủ vẫn im phăng phắc. Thôi chết, không khéo lão ngoẻo rồi cũng nên. Lão mà ngóm   thì rầy rà to, quả này không biết ông Chủ tịch tỉnh có chạy tội được cho con gái không kia chứ ? Nhìn vẻ mặt lo sợ của Kim Anh, Tuyết Nhi bật cười :
“ Này…cậu có biết đang phạm tội gì không ?”
Mặt Kim Anh tái mét :
“ Tội gì ?”
“ Tội giam giữ người trái phép , mà nếu lão chết, thêm tội cố sát. Khung hình phạt tối thiểu từ 25 năm tù giam tới tử hình…”
Oi trời ôi, con này nó nói sặc giọng bố nó, Giám đốc công an tỉnh, rủ nó tới đây thật dại dột quá, lơ mơ nó rút Nokia ra gọi bố mang còng số 8 tới thì rầy rà. Kim Anh cuống quýt :
“ Thôi thôi, cái giọng cậu nghe ghê quá, để tớ mở tủ ra vậy…”

                        ( còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét