Open top menu
Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012


                                          (tiếp theo)


Cô Út ngạc nhiên :
" Mình xài va li  túi xách được rồi, mua thùng gỗ làm gì tía ?"
Bác Ba Phi dõng dạc :
" Tao đựng quà cho thằng rể Mỹ. Nó mời mình sang chẳng lẽ tay không ? Phải có quà gì thật đặc biệt chớ ?"
Cô Út vui vẻ  :
" Tía nghĩ vậy "very good" nhưng tía tính quà gì vậy ?"
" Tao đã kiếm cho nó được  món quà này hiếm có lắm, đáng mặt Việt Nam lắm..."
Bác Ba Phi vào buồng trong lễ mễ khiêng ra một con khỉ nhồi bông lớn bằng đứa bé con. Ôi chao ôi, con khỉ còn nguyên con được tạo dáng ngồi nom như còn sống, nếu không nhìn vào đôi mắt thuỷ tinh khó nhận ra nó chỉ là cái xác khô.
Cô Út  kinh hãi :
" Oh My God...tía kiếm đâu ra cái của rùng rợn này ?"
Bác Ba Phi tự hào :
" Năm ngoái tao phải vô miệt rừng Cà Mâu tìm cánh thợ săn mới mua được  đó. Lại phải chở về lò nhồi bông thú.Mang con khỉ này sang bển trưng  phòng khách chắc thằng chồng mày thích lắm ?"
Cô Út la lên :
" Không được đâu tía. Mang sang bển hội animal right người ta kiện  chết sặc máu..."
" Mày nói cái Hội gì ?"
" Là Hội bảo vệ quyền của loài vật đó..."
Con vợ thằng Đậu cười rinh rích :
" Bộ con chó con mèo cũng có quyền sao...ở bển ăn no mặc đẹp sanh nhiều chuyện quá ta..."                                                                                          
Cô Út trừng mắt:
“ Con gì thì cũng biết vui biết buồn, biết đau...giờ tao lôi mày ra cắt tiết như cắt tiết gà mày chịu không ?”
Con vợ thằng Đậu rụt cả cổ lại , la oai oái :
“ Í mèn ôi, ghê quá, ghê quá... ”
Cô Út doạ :
“ Vậy đó... sát sanh tội nặng lắm đó , kiếp sau đầy xuống địa ngục quỷ sứ nó cắt cổ mày luôn...”
Thằng Đậu nhảy vào bênh vợ :
“ Cô Út nói không sai . Có điều không sát sanh mình nuôi gà làm gì ?”
Cô Út bực mình :
“ Thì ai bảo mày nuôi...mà lỡ nuôi thì phóng sanh hết đi...”
Con vợ thằng Đậu la lên :
“ Í mèn ôi... cả nhà con sống bằng đàn gà đó cô. Phóng sanh rồi lấy gì đong gạo. Mà năm ngoái cúm gà người ta chôn sống cả ngàn con gà kìa...Vậy họ có tội không cô Út ?”
Cô Út trợn mắt :
“ Không chôn nó thành dịch chết người sao? Ở Mỹ khi có dịch bò điên người ta cũng giết cả trăm con kìa...”
Con vợ thằng Đậu  trố mắt :
“ Vậy mấy ông Mỹ không sợ phải tội sao ?”
Cô Út giảng giải :
“ Tội sao được ? Người ta giết bò bằng điện chớ có chôn sống như người Việt mình đâu. Giết bằng điện, bò nó chết nhanh nên không đau...”
Con vợ thằng Đậu cười hích hích :
“ Bộ cô Út có phải bò đâu mà biết nó  chết nhanh không đau ?”
Cô Út giận đỏ tía tai, bác Ba Phi vội quát :
“ Con vợ thằng Đậu kia... mày có im mồm đi không ? Biết cái gì mà cãi ? Cô Út đi khắp năm châu bốn biển lại sống tận bên Mỹ không hiểu biết hơn mày cả đời rúc xó vườn sao ? “
Con vợ thằng Đậu bị ông nội quát, tức mình nguây nguẩy xuống bếp. Nó quay qua quay lại, mặt đỏ tía tai lôi ngay cái bu gà trong góc ra thả con gà mái tơ ra ngoài sân. Thằng Đậu đứng cửa bếp nhìn thấy, la chói lói :
“ ủa ? Sao mày dám thả con gà nội mới mua  tối nay nấu cháo cho cô Út ?”
Con vợ thằng Đậu  gân cổ cãi :
“ Cổ có ăn thịt gà đâu mà nấu ?”
“ Ăn chớ sao không ? Hôm rồi cổ chẳng ăn gà quay nội mua trên Sàigòn về là gì ?”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ :
“ Bữa nay hết ăn rồi. Cổ sợ sát sanh mà. Bộ anh hổng nghe cổ mới nói à ?”
Thằng Đậu la lên :
“ Chèn đéc ôi...sao mày ngu lâu quá vậy ? Tao cắt cổ gà thì tao chịu tội chớ phải cổ đâu mà cổ lo sát sanh ?”
Bác Ba Phi nghe cãi nhau, chạy xuống quát :
“ Thôi thôi, không cãi nhau nữa. Thằng Đậu phóng xe về Sàigòn vô siêu thị mua gà làm sẵn tối nấu cháo cho cô Út...”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ :
“ Việc gì phải về Saigòn ? Cứ ra chợ huyện khối gà, trỏ tay vô con nào là nó cắt tiết ngay cho mình con đó, vừa rẻ lại vừa tươi ngon...”
Thằng Đậu quát :
“ Lại ngu nữa.Gà làm sẵn vô bịch khác, gà đang sống mang cắt cổ khác. ...”
“ Khác đâu mà khác ? Đằng nào cũng mang gà ra cắt tiết ...khác chỗ nào ?”
Thằng Đậu rền rĩ :
“ Í mèn ôi... con này lại ngu nữa rồi ! Một đằng là khuất mắt trông coi, một đằng nó cắt cổ gà ngay trước mũi mình...khác nhiều lắm chớ…”
Cô Út bất chợt bước tới. Từ nãy cô đã nghe hết cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng thằng Đậu. Cô lên giọng dàn hoà :
“ Thôi thôi, khỏi cãi nhau, khỏi mua gà, cholesterol nhiều lắm , vả lại buổi tối cô chỉ uống sữa đậu nành thôi, hổng ăn gì đâu. Mà ở Mỹ gà làm sẵn vô bịch có 8 USD một con, còn gà giết tại chỗ giá những 10 USD một con lận. Hai loại có khác nhau đó....”
Món gà sau vụ rắc rối đó trở thành món “nhạy cảm”, thằng Đậu không dám mua cho cô Út ăn nữa, gã đang vò đầu bứt tai nghĩ coi nên đãi cô Út món gì bất ngờ cô nhận điện khẩn chồng đòi về ngay có việc gấp. Cô vội vàng đổi vé đi ngay không kịp chờ bác Ba Phi . Trước lúc đi cô dặn lại :
“ Con phải đi trước, tuần tới tía đi sau vậy. Tía cần nhớ đừng có mang các thứ nước lên máy bay , tỷ như nước mắm, nước tương , nước giải khát… Nó cấm tiệt đó...”
Bác Ba Phi lo lắng :
“Mang rượu có được không ?”
“ Không được...rượu  cũng là chất lỏng, cấm đó...”
“ Vậy ngồi máy bay đi Mỹ hết mấy tiếng ?”
“ Từ Sàigòn bay đi Hồng Kông hết 3 tiếng, chờ 5 tiếng, bay tới Los Angeles hết 14 tiếng nữa , coi như mất nguyên một ngày một đêm...”
Bác Ba Phi la lên :
“ í mèn ôi...suốt một ngày một đêm không có giọt rượu nào , chết tao rồi...”
Cô Út an ủi :
“ Tía chịu khó. Xuống phi trường con cầm sẵn chai rượu  đón tía...lúc đó tía tha hồ uống ...”
Bác Ba Phi vỗ trán như chợt nhớ ra :
“ Suýt nữa tao quên. Nghe nói vô làm thủ tục ở sân bay Tấn Sơn Nhất mình phải kẹp tờ 10 đô la vào hộ chiếu thì công an nó mới cho đi . Vậy tao kẹp tiền Việt được  không ?”
Cô Út la lên :
“ Chớ...tía chớ có làm vậy...tía có phải Việt kiều đâu...tía là Việt cộng mà…ngộ nhỡ công an họ lập biên bản hối lộ cán bộ Nhà nước thì nguy...”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Tao không phải Việt  kiều hẳn rồi, mà tao cũng có là Việt cộng đâu, tao  là … người Việt đằng mình kìa.”
Con vợ thằng Đậu dẩu mỏ nói leo :
“Đằng mình đằng nó gì qua cửa quan cũng phải phong bì . Bữa trước con lên xã lấy sổ đỏ vườn nhà đó, cha địa chánh nói sổ thì có rồi nhưng phải làm thủ tục…”
Cô Út ngơ ngác :
“ Thủ tục gì ?”
Thằng Đậu cười lớn :
“ Thủ tục  “đầu tiên” tức “tiền đâu” đó cô Út.”
Cô Út gạt đi :
“ Ở đâu con hổng biết, nhưng ra sân bay, người như tía khỏi kẹp tiền vô hộ chiếu…Tía khỏi lo, con đã  viết sẵn cái bảng có tên sân bay Los Angeles, khi máy bay hạ xuống Hồng Kông tía cứ chìa cái bảng ra hỏi người ta khắc chỉ cho tía…”
Cô Út lại cẩn thận dậy bác Ba Phi một số câu tiếng Anh thông thường như “dét” (yes), “nô” (no) , “só dì” (sorry) ,“thánh kêu” (thank you), …nhưng chỉ được dăm  ba câu là bác Ba Phi đã la toáng lên “nhức đầu, nhức đầu”. Cô Út về Mỹ rồi, con vợ thằng Đậu cứ luôn miệng trêu bác Ba Phi :
“ Só dì…thánh kêu…Nội thuộc chưa ?”
Thằng Đậu sai vợ đi mua rượu về nhậu , thấy cô ta cứ lần chần , sốt ruột vọt miệng chửi :
“ Thánh kêu …thánh kêu con mẹ mày…có nhanh lên đi mua rượu cho nội  nhậu không ?”
Sau cùng cũng tới ngày bác ba Phi lên đường. Mặc dầu 12 giờ máy bay mới cất cánh nhưng từ sáng sớm một chiếc xe taxi đã ghé đầu xóm chờ đợi. Đúng theo đúng cô Út dặn, bác Ba Phi thắt cà vạt, mặc com lê, đi giày đen, tay xách va li, vừa bước ra cửa, bà con lối xóm đứng chờ coi vỗ tay rần rần :
“ Í mèn ôi, bác Ba Phi thành Việt kiều rồi tụi bay ơi …”
“ Oách hơn cả Việt kiều ấy chớ…Bác Ba Phi đi kỳ này phải trổ hết tài nói dóc cho Mỹ nó biết tay nghen!”
Thằng Đậu trợn mắt :
“ Nói dóc hồi nào ? Nội tôi xưa nay toàn nói thiệt nói dóc hồi nào ?”
Bà con cười ầm ầm :
“ Nội mày không có cái món đặc sản “nói dóc”  thì sao thành “thương hiệu” bác Ba Phi cả xứ ai cũng biết ?”
Thằng Đậu cười hề hề xách va li bỏ cốp. Bác Ba Phi hùng dũng bước tới, trước khi leo lên xe bác vẫy tay :
“ Chào hết bà con, tôi đi thăm Mỹ …”
Xe nổ máy xịt khói ra đít. Chợt con vợ thằng Đậu hốt hoảng, tay xách cái bảng cô Út  viết cho bác ba Phi chạy theo la toáng :
“ Nội ơi… quên nè…nội ơi…quên nè…”
Con vợ thằng Đậu lạch bạch chạy theo không kịp đành đứng thuỗn  tay cầm cái bảng cô Út viết chữ LOS ANGELÈS  khóc  hu hu lo nội nó không có cái bảng này liệu người ta có cho lên máy bay ?
 Bà Tư hàng xóm chạy tới :
“Nội mày quên cái giấy gì mà mày khóc như nội mày chết vậy ?”
Con vợ thằng Đậu nức nở :
“ Cái giấy này quan trọng lắm , phải có cái giấy này Mỹ nó mới cho vô nước nó…”
Bà Tư xem đi xem lại cái bảng rồi lắc đầu :
“ Không khéo lộn rồi…giấy này mang tên ông Mỹ chớ không phải tên nội mày…”

                               (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét