Open top menu
Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012


                                  (tiếp theo)

       

Bác Ba Phi cấm hút thuốc từ sáng, hít lấy hít  để  điếu ZET vừa mồi, lên giọng ca cẩm :
“ Í mèn ôi, tưởng vào lãnh sự quán Mỹ ngồi phòng khách, có máy lạnh, có xa lông, có nước COCA…Ai ngờ chẳng khác gì ngồi chờ mua vé  bến ô tô. Nhà mái tôn, người đông như kiến, chờ đợi chẳng khác gì nhận phát chẩn, nóng như cái lò bánh tráng mà chỉ có cái quạt trần, mà khi phỏng vấn mình đâu có được ngồi, đứng ngoài như người mua vé ô tô vậy, nhân viên sứ quán ngồi sau tấm kính dầy tổ chảng, nó hỏi câu nào mình trả lời câu đó, không có nói ra ngoài  câu hỏi….”
Cô Út sốt ruột :
“ Vậy rồi nó hỏi tía sao ?”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Nó hỏi ông định ở Mỹ bao lâu ? Tao bảo lâu mau tuỳ con gái tôi . Nó rảnh rang đưa thăm nhiều nơi thì lâu. Mà họ hàng nhà tôi ở bển cũng đông, thế nào chẳng mời...”
Cô tóc tém chen ngang :
“ Bác trả lời vậy trượt vỏ chuối. Mỹ bao giờ cũng đòi cụ thể, thăm Mỹ nhiêu ngày, từ ngày mấy đến ngày mấy...”
Cô Út bực mình :
“ Nó còn hỏi gì nữa không ?”
“ Còn nhiều mà con nhỏ phiên dịch nói tiếng Huế khó nghe quá tao cứ cãi  bừa...”
Cô tóc tém lại la lên :
“ Í chết mẹ...Vào đó mà bác cãi lại nhân viên sứ quán thì nó đánh trượt .”
Cô tóc tém nhìn cái hộ chiếu trong tay bác Ba Phi , reo lên :
“ Thôi đúng rồi...nó đánh trượt bác rồi.”
Cố Út bực mình :
“ Tía tôi chưa nói sao cô biết ?”
Cô tóc tém láu táu :
“ Nó mà OK thì nó sẽ giữ lại hộ chiếu in dấu VISA vào đó và  cho mình cái giấy hẹn. Còn từ chối thì nó trả hộ chiếu liền...”
Cô Ut quay sang hỏi bố :
“ Vậy họ trả lời tía sao ?”
Bác Ba Phi lắc quày quạy :
“ Nó cứ “mô rứa …mô rửa…” vào tai mà tao đâu có biết nó nói gì ?”
Cô gái tóc tém cười :
“ Bác có nghe thấy ông Mỹ nói :”si iu ờ ghên” không ?”
Bác Ba Phi lắc quày quạy :
“ Tao thấy chả eo eo như mèo kêu, đâu  biết chả nói gì ?”
“ “Si iu ờ ghên” là hẹn gặp lại đó bác !”
Bác ba Phi lắc đầu :
“ Không , không thấy ờ ghên ờ gheo gì hết. Chỉ thấy con nhỏ đưa tao cái hộ chiếu, nói cái gì đó, rồi vẫy tay ra hiệu tao đi...À … nó có nói buổi phỏng vấn đã kết thúc...”
Cô Ut thở dài:
“ Vậy chắc nó đánh trượt tía rồi...”
Cô tóc tém đế theo :
“ Trượt là cái chắc ...”
Cô Út thở dài, cầm sổ hộ chiếu của bố mở ra tìm mãi chẳng thấy dấu VISA đâu, chỉ thấy đóng dấu đỏ hàng chữ :” APPLICATION RECEIVED”. Cô tóc tém reo lên :
“ Đó…nó đóng dấu vậy là nó từ chối đó...”
Bác Ba Phi quay sang hỏi con gái  :
“ Nó không cấp VISA vậy có trả lại  trăm rưởi đô không ?”
Cô tóc tém láu táu :
“ Sức mấy. Lần sau bác muốn xin phỏng vấn lại , bác vẫn phải đóng  nữa…”
Bác Ba Phi chưởi  thề :
“ Con mẹ nó, người đông như kiến vậy, mỗi ngày nó thu của người ta biết bao nhiêu tiền ! Vậy mà tao thấy phần nhiều bị nó trả lại hộ chiếu như tao thôi. Có thấy mấy ai được giữ lại để cấp VISA đâu…”
Cô tóc tém bật cười :
“ Thôi đợi tháng sau, bác lên đây đóng trăm rưởi đô la để xin  phỏng vấn nữa , biết đâu lần sau có cơ may…”
Bác Ba Phi nổi tự ái :
“ Thôi thôi, có dư tiền tao cũng chẳng thèm. Trăm rưởi đô đổi ra cả ba triệu mấy bạc chứ đâu có ít .Vậy mà nó nuốt không của người ta. Thôi về, không đi Mỹ Mẽo gì nữa…”
Cô Út đành vẫy taxi  đưa bố về nhà. Vừa tới cửa vợ chồng thằng Đậu mừng rỡ chạy ra đón, reo to :
“ Hoan hô nội sắp đi Mỹ....”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Mỹ Mẽo cái con mẹ mày. Từ nay tao cấm, tao cấm...tao không có đi đâu hết...”
Vợ chồng thằng Đậu cụt cả hứng im thin thít. Mãi tối, chờ bác Ba Phi vào phòng ngủ rồi, hai đứa mới hỏi cô Út :
“ Làm sao nội nổi đoá lên vầy cô Út ?”
Cô Út liếc vào trong, yên tâm bố đã ngủ, mới thì thào:
“ Mỹ nó từ chối không cấp visa cho nội . Nội đang bực chuyện đó, không đứa nào được nhắc tới nữa...”
Mấy hôm sau, cô Út đi taxi lên Sàigòn để bay về Mỹ. Cả nhà ra tiễn tận sân bay Tân Sơn Nhứt. Trước khi vào phòng cách ly lên máy bay, cô bảo bác Ba Phi :
“Tía yên tâm, sớm muộn gì  con sẽ cũng đưa tía đi thăm Mỹ một phen...”
Chuyện đi thăm Mỹ của bác Ba Phi coi như đã “chìm xuồng”. Ai nhắc tới, bác lại ca cẩm :
“ Lớn đầu mà dại ...mất toi máy triệu bạc chẳng ích gì  ...”
Mãi hai năm sau, cô Út mới lại về Việt Nam. Lần này cô bảo bác Ba Phi :
" Chồng con mới xin được cho tía cái giấy Công ty của ảnh mời sang Mỹ tham quan nhà máy..."
Bác Ba Phi giãy nảy :
" Í thôi thôi...tao ngán tới lãnh sự quán phỏng vấn phỏng véo quá rồi. Tốn tiền vô ích. Mà tao nghe nói ai đã bị từ chối thì lần sau nó cũng từ chối luôn, chỉ tổ mất tiền toi ..."
Con vợ thằng Đậu đứng bên, hít hà :
" Í chèn ơi, mỗi ngày cả mấy trăm người tới xin phỏng vấn, vậy mỗi ngày nó lời cả mấy chục ngàn đôla ..."
Cô Út lắc đầu :
" Nhằm nhò gì. Số đó với Mỹ chỉ bàng tiền lẻ. Mà kỳ này chắc ăn rồi tía. Chồng con là kỹ sư  Mỹ làm ở Công ty chế tạo máy bay, uy tín lớn lắm. Nó mời thì nhất định lãnh sự quán phải cho tía đi."
Bác Ba Phi vẫn khăng khăng :
" Chèn đéc ơi, chồng mày tiếng Mỹ, tao tiếng Việt , bố vợ con rể kẻ nói xuôi  người nói ngược, gặp nhau trò chuyện làm sao ?”
Cô Út cười rũ :
“ Tía yên tâm , có con phiên dịch. Mà chồng con hiền khô à ? Bảo gì cũng gật, nói gì cũng cười .”
Bác Ba Phi trợn mắt :
“ Vậy hoá ra chồng mày là cái bị thịt hả ? Đàn ông như cột cái trong nhà , phải biết cầm cương lèo lái mọi việc chớ lại bảo gì cũng gật, nói gì cũng cười thì làm chủ gia đình sao ?”
Cô Út  cười phá :
Oh My God...Xưa rồi tía... Cái thời đàn ông làm chủ gia đình xưa rồi. Bây giờ bình đẳng, cộng đồng trách nhiệm, cùng lo, cùng làm... Ở Mỹ nhiều cặp vợ chồng còn có tài khoản riêng nữa kìa ?”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ Vậy hồn ai nấy giữ à ? Vậy mà cũng gọi vợ chồng ?”
“ Xã hội văn minh nó vậy đó tía. Không có cái kiểu chồng chuá vợ tôi như ở Việt Nam đâu. Mà thôi ... không cãi lý với tía nữa. Tía sửa soạn mấy hôm nữa đi phỏng vấn lấy VISA..."
Bác Ba Phi nín lặng. Vậy là bác đã chịu nghe theo lời cô Út rồi. Hôm sau cô lên Sàigòn đóng 150 USD cho City Bank lấy giấy hẹn cho bác Ba Phi. Lần này chắc mẩm cũng trượt vỏ chuối nên chẳng thiết sửa sang tóc tai, đánh bộ bà ba xuềnh xoàng ra mắt nhân viên lãnh sự.
Vậy nhưng khác lần trước, lần này ông Mỹ mới đọc qua thư mời của Công ty chế tạo máy bay đã cười thân thiện rồi. Sang phần phỏng vấn, ông ta hỏi tên con rể bác Ba Phi là gì, mặc dầu đã được cô Út dặn dò kỹ lưỡng, nhưng cuống quá, quên béng mất, bác đáp bừa :
" Mì tôm..."
Cô phiên dịch cười  rú. Ông Mỹ chắc cũng rành tiếng Việt lắm cũng bật cười. Cô phiên dịch cười xong, nhắc bác :
" Bác đọc ngược lại đi...mì tôm đọc ngược lại là gì..."
Bác Ba Phi vỗ trán :
" À phải rồi...tôm mì..."
Ông Mỹ gật gật  :
" Tommy...OK...Tommy..."
Nói xong ông gõ lia lịa vào bàn phím máy tính , kẹp hộ chiếu bác Ba Phi vào tập hồ sơ cất vào góc bàn rồi đưa cho bác cái giấy hẹn. Cô phiên dịch thấy bác cầm mảnh giấy cứ đứng tần ngần , vội nhắc :
" Bác xong rồi...bác được cấp VISA đi thăm Mỹ rồi..."
Bác Ba Phi chợt sướng run cả người. ừa...có vậy chớ...hoá ra cái lão Mỹ này cũng biết điều. Nghĩ vậy, bác dõng dạc :
" Méc xì bố cu..."
Cô phiên dịch sửa lại :
" Vào đây không được nói tiếng Pháp, nói tiếng Anh "thánh kiu” kìa ."
Hoá ra người Pháp đã đi khỏi Việt Nam từ tám đời mà vẫn còn để lại dấu tích trong người già như bác Ba Phi.
Tin bác Ba Phi đã có VISA đi Mỹ, chỉ hôm trước hôm sau, đã bay khắp các quán cà phê, các bàn bi da trong xóm. Người thì bảo thôi từ nay không còn được thấy bác ngồi ngất ngưởng quán nhậu giữa làng, lai rai ba xị đế với trái cóc chấm mắm quẹt nữa, bác sang Mỹ sướng bằng lên tiên sức mấy bác về . Người nói ngược lại, sang bển bác Ba Phi giỏi lắm ở được một tuần, xe hơi chẳng biết lái, vợ chồng con cái nhà cô Út sớm tối vắng nhà, suốt ngày đêm ru rú trong phòng, mở tivi coi thì lại không biết tiếng Anh, cải lương chẳng có , đánh cờ là cái món bác rất ham cũng không , sống vầy buồn chết sống sao được .
Có lần con vợ thằng Đậu ra chợ mua đủ các thứ khô cá mòi, cá đuối, cá lóc, cá kèo; mấy chị bán hàng xúm lại hỏi :
" Bộ nhà mày sửa soạn chạy lụt sao mua lắm  khô vậy mầy ?"
Con vợ thằng  Đậu vênh mặt  :
" Lụt đâu lụt ! Tôi mua cho nội mang đi Mỹ đó..."
Chị bán hàng tròn mắt :
" Ghê quá ta ! Bộ ở bển không có khô cá sao ?"
Con vợ thằng Đậu dài giọng :
" Ở bển gì cũng có hết . Nhưng cô Út bảo người ta lo lên gân máu nên kiêng  ăn mặn, không ai dám ăn khô cá hết. Bởi vậy nội tôi sợ kiếm không ra mới bắt tôi mua để ổng mang đi chắc ăn."
" Ra vậy, mày phải mua cho nội mày cả mắm nữa, tao thấy ổng khoái ba cái món đó lắm....".
Con vợ thằng Đậu gật đầu :
" Có chớ...mắm cá trích, mắm cá cơm, mắm tôm chua, mắm bồ hóc...gì cũng mua hết ..."
Ôi chao ôi con vợ thằng Đậu chở về hai cái sọt to tổ chảng toàn là khô cá với mắm làm bác Ba Phi la làng :
" í trời ôi, sao mày mua nhiều dữ vậy , bộ mày tưởng tao sang mở tiệm đồ khô ở Mỹ sao ?"
" Cô Út bảo con mua chớ bộ..."
" Mua thì phải rồi, nhưng mua mỗi thứ chừng nửa ký đủ rồi..."
Con vợ thằng Đậu gân cổ lên cãi :
" Cô Út đưa tờ trăm đô, đổi cho tiệm vàng bà Cả Mập được những hai triệu tám mươi lăm đồng lận. Bởi vậy mua được ngần này phải rồi..."
Cô Út thở hắt ra :
" Mua mỗi thứ một ít được rồi, còn dư tiền cầm về. Tao có bảo mày mua bằng hết cả tờ trăm đô đâu..."
Bác Ba Phi quát :
" Mày còn cãi nữa hả ? Mày có chạy ra chợ mua cho tao cái thùng gỗ không ? Nhớ mua cái thùng lớn nghen ?"

                       (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét