Open top menu
Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014
HẺM BUÔN CHUYỆN - KỲ 151 :  Một chút mặt trời trong nước lạnh



           


Sàigòn tiếp tục “chảo lửa”, buổi trưa ngoài đường tới 38 - 40 độ. Cụ già, con nít trong hẻm trốn vào siêu thị máy lạnh .Nhưng không phải ai cũng đồng tình. Trưa nay thấy bà Năm củ cải dắt díu xấp nhỏ lít nhít đi tránh nóng, bà tổ trưởng lắc đầu :
“ Dân mình lạ thật ! Trốn nóng thì ra công viên, ngồi trơ mặt trong siêu thị không biết ngượng. …”
Ong Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Thôi thôi bà ơi,  nghèo thì phải mặt dạn mày dầy chứ biết sao ? “
Gã Ký Quèn cười to:       
“ Bởi vậy dân mình mới sinh máu Chí Phèo, thí mạng cùi muốn ra sao ra , sống cái đã…”
Cô Phượng cave cười thích chí :
“ Vậy anh Ký Quèn có máu “thí mạng cùi” không ?”
Gã Ký Quèn lớn tiếng :
“ Ở Sàigòn trừ đám nhà giàu và bọn “đầy tớ dân” ngự  xe hơi , còn ai  phóng xe máy ra phố đều “thí mạng cùi” cả …”
Thằng Bảy xe ôm cười cùng cục :
“ Nhằm nhò gì, biết là rau cỏ, thịt cá tẩm hóa chất, ăn vào ung thư, vậy mà dân ta vẫn ăn ào ào, đó mới là “thí mạng cùi” đấy ạ…”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Thí mạng cùi phải nói tới các em bé ở Lai Châu  đu dây qua sông tới trường, hoặc cô giáo và học sinh mầm non Điện Biên chui vào bao nylon qua suối. Ông Bộ trưởng Đinh La Thăng thích vi hành lắm sao không để ông đu dây hoặc chui bao ny lông một lần cho biết ?”
Ông đại tá hưu nạt :
“ Con cave nhiều chuyện. Bộ trưởng là cán bộ cao cấp của đảng chỉ lãnh đạo chủ trương đường lối sao dám bảo đu dây với chui bao ny lông hả ?”
 Ong Tư Gà nướng lắc đầu :
“ Chỉ chủ trương đường lối thôi nên mấy cha Tổng Bí thơ, Chủ tịch quốc hội biết con mẹ gì trẻ em miền núi ăn đói, mặc rét , đu dây ra sao ?”
Bà Tổ trưởng cong cớn :
“Chú Tư Gà nướng nói vậy đâu có được . Người nào việc nấy , lãnh đạo là việc của các đồng chí cao cấp, thổi cơm, giã gạo, chạy xe ôm  là việc của quần chúng nhân dân, đâu có lẫn lộn. Như đồng chí Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới đây tại Hội nghị …Hội nghị gì ấy nhỉ …”
Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :
“Hội nghị gì …quên con mẹ nó rồi…”
Gã Ký Quèn nhắc :
“ Hội nghị Thượng đỉnh An ninh hạt nhân thế giới lần thứ 3 tổ chức tại Hà Lan …”
Bà Tổ trưởng mừng rỡ :
“ Đúng…đúng Hội nghị hột nhơn… Chỉ trong nửa ngày, Thủ tướng vừa phải họp lại vừa phải gặp 20 nguyên thủ quốc gia…
Cô Phượng cave cười ré :
“ Nửa ngày gặp tới 20 nguyên thủ chắc ổng vừa chạy vừa bắt tay với OK …thánh kiu…thánh kiu  !”
Ông đại tá hưu nẹt :
“ Đồng chí Thủ tướng gặp các nguyên thủ quốc gia bàn đại sự sao mày dám bảo chỉ bắt tay với cám ơn ?”
Gã Ký Quèn can :
“ Thôi thôi, đang bàn chuyện “thí mạng cùi” sao đưa chuyện ông Thủ tướng  vào đây..”
Ông Tư Gà nướng lớn giọng :
“ Tao thấy ngư dân đánh cá trên biển Đông liên tục bị Trung Quốc cướp cá , đánh đập, đốt phá ngư cụ, vậy mà vẫn ra biển mới gọi là thí mạng cùi đấy ạ…”
Cô Phượng ca ve lên tiếng :
“ Vẫn thua tới đồn công an làm việc, chết như chơi mà vẫn phải “thí mạng cùi” mà tới  …”
Bà Năm củ cải mới vào rền rĩ :
“ Chèn đéc ôi…sao công an thích đánh người vậy cà ?”
Bà tổ trưởng lên tiếng :
“ Muốn phá án nhanh thì phải đánh chớ sao ? Vậy mới gọi là chuyên chính vô sản ?”
Thằng Bảy xe ôm chửi :
“ ĐKM nó…sao cái mồm vẫn leo lẻo “con người là vốn quý nhất” . Thực ra ba thằng công an thích đánh người  là vì đã có đảng bao che…”còn đảng còn mình” mà…”
Ông đại tá hưu quát :
“ Thằng xe ôm kia, sao mày dám bảo đảng bao che hả ?”
Thằng Bảy xe ôm gân cổ cãi :
“ Thì Tòa mới xử vụ 5 thằng công an đánh chết người trong phòng tạm giam kìa. Tòa xử mà lại có Trưởng ban nội chính của đảng ngồi dự thì bố thằng Tòa nào dám xử nặng. Trắng án hết. Vậy công an nó mới hô khẩu hiệu  “ còn đảng, còn mình”  …”
Gã Ký Quèn lên tiếng :
“ Được đảng tha nhưng những thằng giết người vẫn sợ quả báo. Thành ra hai thằng công an mới quỳ xin lỗi vợ con người bị đánh chết đó…”
Bà Năm củ cải tức tối :
“ Xin lỗi con mẹ nó…sát nhân giả tử, ít cũng tù 10 năm…”
Cô Phượng cave xua tay :
“ Thôi thôi, được công an quỳ xin lỗi là quý lắm rồi.  Nhận một chút mặt trời trong nước lạnh còn hơn là không có gì, không có gì …”
Bà tổ trưởng cao giọng :
“ Cô nói vậy là sao ? Đảng là mặt trời sao lại chỉ có một chút ? Dân là nước, quân với dân như cá với nước mà,  nhiệt tình cách mạng cao sao lại bảo lạnh ?”
 Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Cô Phượng cave nói vậy nghĩa là hai thằng công an dẫu sao cũng còn một chút tử tế trong cái con người bất nhân của nó…”
Cả quán cười  ồ. Bà tổ trưởng tức mình đùng đùng ra khỏi quán 


31-3-2013
Read more
Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014
no image





Loạt bài “Sự thật không thể bị chôn vùi lẽ ra đã ngưng như thông báo. Tuy nhiên, gần đây, ông Nguyễn Thiếu Nhẫn lại viết bài đả kích nhà văn Nhật Tiến và trắng trợn dựng truyện lửng lơ một cách ác ý, xúc phạm những phụ nữ đã vượt biên qua đường Thái Lan. .“Buồn tình bèn dẫn vợ con vượt biển Đông. Tàu bị cướp Thái Lan. Chuyện tàu bị cướp Thái Lan thì thân phận của những đàn bà, con gái trên tàu ra sao mọi người đã rõ..” Do vậy  tiếp tục đăng loạt bài này để làm rõ bộ mặt  Nguyễn Thiếu Nhẫn
Thư của ông Thành Công Nguyễn :
                   
                          Chào ông Nguyễn Thiếu Nhẫn ,
Bao nhiêu năm nay cứ thỉnh thoảng tôi lại thấy bài của ông được đưa lên mạng chỉ trích nhà văn Nhật Tiến, nay ông Nhật Tiến đã chính thức lên tiếng thì hình như ông lại quanh co lấy cớ như sau:
1/ Về vấn đề nhà văn Nhật Tiến đeo băng đỏ đi hướng dẩn CA đi bắt Văn Nghệ Sĩ, ông viết:"theo tin tức báo chí được viết ra ở nước ngoài", vì đây là danh dự của một con người, cái hành vi trỡ cờ đi theo Cách Mạng sau ngày 30-4 nó quá đê hèn, nên ông không thễ viết khơi khơi như thế rồi trùm lên đầu người ta được...vậy tôi xin phép hỏi ông, ông đọc được vụ này từ tờ báo nào được viết ra ở nước ngoài vậy, xin ông dẫn chứng cho rõ?
2/ Đây là nguyên văn của ông: sau 30 tháng Tư năm 1975, nhà văn này đã đeo băng đỏ, hướng dẫn “công an nhân dân” đi bắt văn nghệ sĩ… phản động để lập công với nhà cầm quyền Việt Cộng. Rốt cuộc chẳng được trả công. Buồn tình bèn dẫn vợ con vượt biển Đông. Tàu bị cướp Thái Lan. Chuyện tàu bị cướp Thái Lan thì thân phận của những đàn bà, con gái trên tàu ra sao mọi người đã rõ..
Đọc xong đoạn này người đọc sẻ hiễu: úi chà cái cha Nhật Tiến này ác ôn thiệt, sau ngày 30-4 đi theo chầu chực VC cóc được khĩ khô gì, bèn đem vợ con xuống tàu vượt biên,tàu bị cướp Thái Lan,vợ con ổng bị hải tặc đáng đời chứ còn gì nửa.... nhưng nay ông lại chối quanh, viện lý do là vì :Chính vì lòng thương xót đối với những nỗi khổ đau tột cùng của những phụ nữ Việt Nam trên đường vượt biển mà tôi buộc lòng tên tiếng...." ông mới đem những nạn nhân này vào cuộc.....
Ông quả là bậc thầy về viết lách của tuần báo Tiếng Dân, tiếng đồn vang dội thật không sai.
3/ Hôm nay ông lại viết nhà văn Nhật Tiến có tham gia Hội Nhà Văn Yêu Nước của thành phố Hồ Chí Minh “rực rỡ tên vàng”?Thưa ông, tôi là học trò của thầy Nhật Tiến từ thập niên 60, tôi phải chờ đến gần 20 năm nay mới được thấy thầy lên tiếng về những bài viết đầy ác ý của ông, tôi không muốn chờ nửa, vì thế tôi mới đích thân nhờ ông dẫn chứng cho rõ, hoặc ông đã nghe từ đài nào hay báo nào, về những câu ông viết như sau:
a/ Ông Nhật Tiến có tham gia Hội Nhà Văn Yêu Nước của thành phố Hồ Chí Minh “rực rỡ tên vàng”?
b/ báo Thanh Niên ở trong nước phỏng vấn để tuyên bố những lời nặng mùi hôn đít bạo quyền là “quê hương đã có nhiều thay đổi, nhất là về kinh tế và chính sách ngoại giao”;
c/ Vì chính sách đổi mới của nhà nước và nền kinh tế thị trường là phép lạ đưa Việt Nam tiến lên hàng quốc gia cường thịnh trong vòng 10-15 năm.
Đã là nhà văn, chủ nhiệm chủ bút như ông,khi viết ra những gì thì mình phải chịu trách nhiệm mới thật sự xứng đáng là người cầm bút, chứ không thể viết khơi khơi rồi kiếm cách quanh co như:: nghe theo tin tức báo chí được viết ra ở nước ngoài thì kỳ quá thưa ông.
Mong ông trả lời để giải tỏa mọi thắc mắc.
Kính,
Thành Công Nguyễn

                                  NGUYỄN  THIẾU  NHẪN
( còn có bút hiệu LÃO MÓC)
Trong Hành Trình Chữ Nghĩa cuốn I, tôi đã nhắc lại vụ Nguyễn Thiếu Nhẫn vu cáo rằng tôi sau 1975 đã “dắt công an CS đi bắt văn nghệ sĩ”.
Khi cuốn sách phát hành, một vài độc giả đã post lên net  những email để có ý kiến như sau :
From: MienDu Nguyen <haingoaithica04@...>
Subject: [PhoNang] Re: TRẢ LỜI NHÀ VĂN NHẬT TIẾN
Date: Monday, March 12, 2012, 10:30 AM

Ông Nguyễn Thiếu Nhẫn thân kính,
Xin lỗi ông, xin phép cho tôi được góp ý một vài lời ông nhé, là một người cầm viết, mà ông viết những câu như vậy, thì gây hiểu lầm là phải rồi.
Những câu ông nói rằng, ông viết trong thể NGHI VẤN, !? không khác nào là chiến thuật mà ông muốn tung hoả mù "vu khống" nhà văn Nhật Tiến.
Báo trong nước là báo nào, ngày nào, tháng nào, ai viết, ông chỉ nghe nói vu vơ thôi, rồi đặt bút lại viết những câu vu vơ như thế, làm hại đến nhân phẫm của người khác, rồi còn bào chữa là " viết với thể NGHI VẤN"? lại đưa đi đăng báo khắp nơi.
Nếu là NGHI VẤN, thì ông phải viết như thế này: "Tôi được nghe nói báo trong nước đăng tải là nhà văn Nhật Tiến ..... điều này không biết có đúng sự thật như vậy không, nếu đúng ... , thì thật đáng buồn .... còn không đúng thì xin lỗi ...".
Nhà văn Nhật Tiến nói ông  “ngòi bút BẤT XỨNG”, là phải rồi. Phàm là một người cầm viết, muốn trở thành một nhà văn thực thụ, phải biết sử dụng câu cú rõ ràng, chứng minh, phân tích, phải có nguồn gốc lấy từ đâu. Tôi đọc những điều ông viết, thấy rõ ràng ông nói vu vơ, trong cách viết vu vơ ấy đã có ý manh nha hại người . Tôi thiết nghĩ ông nên rút lại bài báo và nên có lời xin lỗi với nhà văn Nhật Tiến thì tốt cho ngòi bút của ông hơn, nếu sau này ông còn muốn trở thành một "cây viết đứng ngoài nắng".
Lời thật thì mất lòng, xin lỗi ông, tôi hy vọng ông hiểu những điều tôi viết, mà không trách cứ kẻ hậu sinh này - thân kính chào ông
Miên Du Đà Lạt
www.honque.com/miendu
___________
From: Hong Vu <hongportland99@...>
To: thanhcongnguyen1951@...
Sent: Friday, March 16, 2012 1:28 PM
Subject: Fw: [PhoNang] Máu mực bể dâu
----- Forwarded Message -----
From: Hoa Le <hoale92704@...>
Sent: Friday, March 16, 2012 12:22 PM
Subject: Re: [diendanviahe] NHÀ GIÁO MỘT THỜI NHẾCH NHÁC

Nói gì thì nói, tôi yêu cầu ông không được mang phụ nữ Việt bị hãi tặc trên đường đi tìm tự do ra chế diễu đó nghen ông Nhẫn. Đây là vết thương dân tộc, ông bất nhân nó vừa vừa thôi.
Hòa Lê
Santa Ana,CA
  ****         
Sự phẫn nộ của ông (hay bà)  Hòa Lê là rất chính đáng và xứng đáng dành cho “ngòi bút Nguyễn Thiếu Nhẫn” mà từ lâu vốn đã bị nhận diện là một ngòi bút bất xứng.
 Báo Đại Nghĩa số ra ngày 05 tháng 4 năm 1995, có cho độc giả được biết :
“ Lão Móc tức Nguyễn Thiếu Nhẫn là cây viết nồng cốt của báo Quê Hương và đồng thời cũng là nhân viên của đài phát thanh Quê Hương nữa. Những bài viết bôi bẩn, đánh phá cá nhân những nhân vật và tổ chức chống Cộng trong vùng được Nguyễn Thiếu Nhẫn - Lão Móc xử dụng những từ ngữ bẩn thỉu rất hạ cấp, dùng ngòi bút bóp méo sự thực một cách bất cố liêm sỉ, một đức tính cần có của người cầm bút, đến đổi có nhiều đồng bào cho chúng tôi biết là họ rất khó chịu và không thể tưởng tượng nổi một ông được gọi là nhà văn, nhà báo và cũng từng giữ chức chủ tịch hội văn nghệ sĩ tự do nữa thì thật là lạ!”

                                   ***
Đáng lẽ ra thì tôi đã chấm dứt nói về cái bút hiệu này để khỏi tốn giấy, tốn mực và nhàm tai độc giả. Nhưng sự kiện về Nguyễn Thiếu Nhẫn lại không chỉ liên hệ đến một vụ bịa chuyện để bôi nhọ cá nhân tôi, mà tệ hại hơn, nó còn là một sự vung vãi, bôi bẩn chữ nghĩa bằng những lời lẽ vô cùng tệ mạt mà Nguyễn Thiếu Nhẫn vẫn còn tiếp tục loan truyền trên trang blog của chính anh ta.
Vì tính chất của vụ việc, tôi đành phải xin lỗi quý độc giả khi phải trưng ra đây những lời lẽ mà Nguyễn Thiếu Nhẫn cho đăng lên blog của chính hắn ( mặc dù nhiều từ ngữ tôi đã phải thay bằng dấu  “... ...”,  như sau :
Đ.M. mày hoa chay says:
 Tháng Mười 21, 2011 lúc 4:18 chiều
Đ.M. thằng hoa chay này phải lụi vài nhát vào lưng của nó rồi thiến d…i   và tống đầy c…t  vào mồm nó cho nó câm mõm chó khỏi sủa bậy.
Đ.M. mày thích Việt Cộng sao không hả họng cho to ra rồi bú c… và ăn c… tụi nó, đừng núp trong l…. má mày rồi ló họng ra khỏi cửa mình rồi tru sủa như con chó hoang. Đ.M. Mồm mày nói ra toàn mùi cứt đái thúi lắm.
Bú c… tụi Việt Cộng xong rồi ông nội mày đây sẽ thưởng cho mày liếm đít để ông cố nội mày khỏi phải dùng chó Việt Cộng để chùi đít.

Nguồn: http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

***
 Tao Đ.. L..n má mày thằng HOA CHAY Việt Cộng says
 Tháng Một 22, 2012 lúc 2:43 sáng
Tao Đ… L… má mày thằng HOA CHAY Việt Cộng
Mày bú    c… Tầu PHÙ liếm đít tụi Nga Sô
Mả cha mày thằng bú C… ngoại bang
Làm tôi mọi cho Việt Minh Cộng Sản
Đ… má Mày, ăn c… ngon không mà ngu hơn con chó ghẻ
Ló đầu ra trong l… má mày mở miệng sủa hoang
Đ… má mày thằng chó đẻ HOA CHAY BÚ C….
Tao thiến D… những con chó Việt Gian Cộng Sản.

Nguồn:http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

                                       ****

Nhà văn Chu Tất Tiến chắc cũng rất bất mãn vì cái lối chống Cộng vô tư cách, mạt hạng này nên ông đã “dại dột” lên tiếng ngay trên cùng trang blog đó với lời lẽ như sau:
chu tất tiến says:
Tháng Một 22, 2012 lúc 4:24 chiều
Thưa quý vị,
Thiển nghĩ, trong vấn đề chống lại chủ thuyết phản dân, phản quốc của Đảng Cộng Sản, nếu chúng ta dùng những ngôn ngữ văn minh, trí thức, lịch sự, thì có hiệu quả hơn là sử dụng thứ ngôn ngữ chợ búa của ông bạn trên đây, đọc nghe ghê cả người. Mong tác giả của trang blog này đục bỏ cho không khí chống Cộng trong sạch và khoa học hơn.

Lập tức Nguyễn Thiếu nhẫn giở ngay ngôn ngữ lưu manh hạ cấp để trấn áp Chu Tất Tiến như sau (tôi tô đậm vài hàng để cho rõ thêm) :
         
NGUYỄN THIẾU NHẪN says:
Tháng Một 30, 2012 lúc 4:20 chiều
     THƯA CHUYỆN VỚI
    ÔNG CHU TẮT TIẾN
Thưa ông,
Tôi nghĩ trang blog như một cái nhà. Ông vào nhà không ngồi ở phòng khách lại vào restroom “thưởng thức các món ngon vật lạ xong” à thực khách thải ra, rồi lại than phiền với chủ nhân là nên dẹp bỏ những “món ngon vật lạ” mà ông đã được thưởng thức, để cho “không khí chống Cộng sạch sẽ và khoa học hơn (sic!)”. Đúng là chuyện khôi hài và lố bịch. Ông muốn “nịnh sằng, nổ sảng” thì cứ làm blog rồi tha hồ “nổ”. Sao lại vào nhà người ta đòi thế này, thế nọ. Khi thực hiện trang blog, tôi chủ trương không làm chuyện “vừa đá banh, vừa thổi còi”. Sao ông không coi cho hết những “áng văn tuyệt tác” của bọn CAM và tay sai nó dành cho các bài viết của tôi? Tôi đã coi bọn âm binh này không ra gì. Ông lại vào đây ra điều cao ngạo đòi  “không khí chống Cộng sạch sẽ và khoa học hơn”.
Đề nghị ông không nên vào đây nói chuyện nhảm nhí nữa. Với lại không nên tự xưng “Người Việt hải ngoại”; lý do ông chỉ là MỘT người.

Chào ông,
Nguyễn Thiếu Nhẫn

Nguồn:http://nguyenthieunhan.wordpress.com/2011/06/09/ai-sang-%E2%80%93-ai-mu/#comment-1520

          ****

Dĩ nhiên Nguyễn Thiếu Nhẫn sẽ biện minh rằng trang blog là “nhà riêng” của anh ta. Nhưng lý sự kiểu đó chỉ là một thứ ngụy biện. Vì nếu đã ưa thích sống chung với loại ngôn ngữ hạ cấp kiểu đó thì cứ chép vào sổ tay hay nhật ký để cho riêng mình coi, can cớ gì phải đưa lên Internet nếu không muốn cho mọi người vào đọc.
Khi một điều gì đã post lên Net, lên blog thì không còn có thể nói nó là “nhà riêng” để muốn làm gì thì làm, viết gì thì viết được. Bởi nó vẫn đòi hỏi phải tôn trọng pháp luật và giữ phẩm giá con người. Không tin, Nguyễn Thiếu Nhẫn thử post lên vài hình con nít bị lạm dụng coi, xem có cãi được với FBI về chuyện “đây là nhà riêng của tôi, tôi muốn làm gì thì làm” chăng ???
Và cho dù nó chỉ là trang blog, nhưng ảnh hưởng của những thứ blog hạ cấp này không phải là không có, nhất là đối với kẻ đồng hội đồng thuyền hoặc với những tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm về chữ nghĩa, đọc xong rồi lại cứ tưởng các bậc trưởng thượng, cha anh đều xài ngôn ngữ kiểu đó, đều có một loại tư tưởng tệ mạt kiểu đó nên lấy đó làm gương.
Xin nêu vài chứng cớ cụ thể :
1)Đồng hội đồng thuyền: “Nhà thơ” (!) Nguyễn Đạt đã góp ý như sau:
“Nếu không có những ngòi bút sắc bén của những nhà văn chân chính, lương thiện và có tâm huyết như nhà văn Hoàng Hải Thủy, nhà văn Nguyễn Thiếu Nhẫn thì bọn nhà văn Cỏ Đuôi Chó còn nỏ mồm đến bao giờ?”
***    
Thật là khổ cho những chữ “chân chính, lương thiện và có tâm huyết” sau khi những sự kiện như trang blog Nguyễn Thiếu Nhẫn vừa bị phơi bầy ở trên hay là nhà văn Nguyễn Thụy Long trước khi mất đã phải viết về Hoàng Hải Thủy qua  bài “Mõm Chó Vó Ngựa” (xin coi ở phần sau )

***
  2) Tuổi trẻ thơ ngây, chưa có kinh nghiệm về chữ nghĩa:

 * )Truc thanh, Saigon, on September 19, 2009 at 8:03 am said:  Kính chúc nhà văn Hoàng Hải Thủy luôn luôn được an khang, nhiều phước lộc. Tôi không còn lời nào tốt đẹp hơn  nữa để ca tụng công trình mà Ông đã góp tay xây dựng cho sự nghiệp văn chương chân chính, chói lọi của đất nước Việt Nam.
* ) Cô bé, on January 17, 2008 at 1:43 pm said:     Cháu cảm ơn bác đã cho cháu , một cô bé với suy nghĩ mỳ ăn liền, những cảm xúc thực nhất mà cháu đã từng đọc. 
    (nguồn: http://hoanghaithuy.wordpress.com)


Read more
Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ - KỲ 100


                           (tiếp theo)

                        


Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Khiếp…ông ăn nói ghê quá…về Việt Nam ông cứ chửi đảng buôn dân bán nước là công an nó còng ông ngay…”
Chị Kelly Thi cười rinh rích :
“ Vậy mới nói là “anh hùng xó bếp”, chỉ giỏi chửi bới ở nước ngoài thôi, về nước cứ gọi là im thin thít. Công an nó gọi lên cơ quan là mặt xanh như tàu lá …”
“ Lão già” nổi cáu :
“ Cô đừng có  xúc phạm tôi nha. Ai bảo cô tôi về nước cứ im thin thít, tôi vẫn cứ chửi toáng lên chớ bộ ?”
Chị Kelly Thi cố nín cười :
“ Ong chửi ở đâu ? Vào restroom đóng chặt của lại rồi chửi ở trong đó à ?”
“Lão già” cười  ha hả :
“ Cô nói thế làm tôi chợt nhớ tới một câu chuyện tương tự của một anh chàng thợ cạo. Anh này khéo tay, hay miệng tới mức một hôm được vời vào trong triều cắt tóc cho vua Midi. Vừa mở mũ vua ra anh thợ cạo đã kinh hoàng kêu to : “ vua Midicó tai lừa…”. Vua tức giận lệnh cho anh thợ cạo không được tiết lộ chuyện đó không sẽ bị xử chém. Khốn nỗi anh thợ cạo vốn tính bép xép, cắt tóc cho ai, hóng được chuyện gì cũng phải mang ra kể đầu làng cuối xóm mới yên. Nay mang trong lòng một bí mật quá lớn, không nói ra không chịu nổi, mà nói ra chắc mất đầu. Sau cùng anh thợ cạo đào  cái hố thật lớn , chui xuốnghét to :” vua Midi có tai lừa…vua Midi có tai lừa…”
Chị Kelly Thi cười rinh rích :
“ Vậy chắc ông về Việt Nam cũng đào một cái hố thật lớn ?”
“Lão già” cười ha hả :
“ Đúng …đúng…tôi sẽ nhảy xuống hố kêu toáng lên :” Đảng cộng sản Việt Nambuôn dân bán nước …”
Chị Kelly Thi cười  cười :
“ Nếu vậy công an nó bắt ông ngay. Là vì anh thợ cạo sau khi kêu lớn :”vua Midi tai lừa” , lập tức gió đưa lời anh đi khắp nơi làm cả bàn dân thiên hạ ai cũng biết vua Midi có tai lừa. Ngày nay, ông chảy xuống hố kêu to “Đảng cộng sản Việt Nam buôn dân bán nước”, chắc chắn gió cũng sẽ đưa lời ông đi khắp cả nước, ai ai cũng biết. Lúc đó công an nhất định bắt ông…”
Bác Ba Phi nghe hai người nói tào lao mãi , sốt ruột :
“ Thôi thôi hai vị ơi. Đi vào coi xiếc không quá mất giờ nó không cho vào lại phí mất tiền mua vé…”
Chị Kelly Thi coi giờ , lắc đầu :
“ Bác yên trí …còn sớm mà…đến trước giờ  diễn 30 phút họ cũng không cho vào …”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Ở bên Mỹ này việc gì cũng tính toán giờ giấc đến từng phút hèn chi dễ bị …trét triếc gì ấy hen ?”
Chị Kelly Thi nhắc :
“ Chắc bác muốn nói “stress” ? Vậy  bác nhầm to .Ở Việt Nammới dễ bị stress, chỉ riêng đi ra phố ở HảNôị hay Sàigòn là thần kinh căng thẳng muốn té xỉu . Ngoài ra lại còn lo cái đám “thập diện mai phục” nó nấp đâu đó bất ngờ mình đi qua tụi nó mới xồ ra. Chẳng biết mình vi phạm cái điều gì , chỉ biết tim nhói lên, muốn đứng luôn…”
Bác Ba Phi ngớ người :
“ Chị nói ai mai phục ? Băng cướp trên đường phố à ?”
Chị Kelly Thi cười lớn :
“ Thập diện mai phục là cái đám cảnh sát giao thông nấp ở gần các ngã ba , ngã tư chờ ai vượt đèn đỏ là tụi nó xông ra bắt nộp tiền. Bọn này còn kinh hoàng hơn đám cướp đường kìa, vì nó có dùi cui, súng, còng số 8…”
“Lão già” cũng cười theo :
“ Tụi này còn có cả bộ máy Đảng và Nhà nước đứng đằng sau nữa chớ . Nó là lực lượng vũ trang, cánh tay phải của đảng mà. Ai dám động tới nó. Thôi  cứ xuỳ ngay tiền dán vào mõm nó cho yên chuyện. Cãi lại , nó giam xe có khi còn bắt mình về đồn giải quyết lại rách việc…”
Chị Kelly Thi đế thêm :
“ Chẳng cứ gì lúc ra phố mới căng thẳngthần kinh, tôi về nước nằm khách sạn cứ lo ngay ngáy không hiểu cơ quan quản lý xuất nhập cảnh có tống đạt giấy gọi mình lên cơ quan nó hay không ?”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Sao lại vậy ? Tôi tưởng Việt kiều về nước thăm quê hương xứ sở, gặp gỡ thân nhân là chính đáng thôi, có gì công an phải gửi giấy triệu tập  ?”
“ Lão già” bật cười :
“ Cái bác Ba Phi này sống giữa lòng đất nước mà chẳng hiểu  mô tê gì cả.  Nếu cứ tuân thủ theo pháp luật, theo các văn bản thì công an…đói à ? Thí dụ như mình ở bên này đã xin được VISA rồi tức là mình có quyền về nước muốn làm gì làm, muốn đi đâu đi, miễn là không hoạt động khủng bố, chống đối chế độ là OK rồi chứ gì ? Không ạ…chuyện đó chỉ có ở nước Mỹ, còn ở “cái nước mình ấy mà” thì nó khác lắm lắm ạ. Là bởi vì nếu mọi việc cứ răm rắp tuân theo pháp luật như Mỹ vậy thì công an, cảnh sát ăn gì ? Cán bộ các Ban, Ngành đoàn thể ăn không khí hả ? Bởi vậy tụi nó mới nghĩ ra đủ thứ chuyện gọi lên cơ quan công an  xách nhiễu thì mới có cớ ăn phong bì chớ. “
Bác ba Phi ngẩn ngơ :
“ Vậy mà những chuyện này mãi giờ tôi mới biết. Mà bà con Việt kiều có thấy mấy ai nói những chuyện này đâu. Ngay cả cô Ut nhà tôi vẫn đi về xoành xoạch như đi chợ cũng có thấy kêu ca phàn nàn gì đâu ?”
Chị Kelly Thi lên giọng :
“ Chắc chị ấy thấy nói với bác chẳng ăn thua gì, có khi bác không tin bác còn mắng cho .Bởi vậy loại chuyện đó chắc cô Ut cứ tạm gác lại đã, chờ về Mỹ gặp bạn bè mới lôi ra  trò chuyện như pháo rang, làm như mới thoát khỏi địa ngục trần gian ấy chớ …”
Bác ba Phi lắc đầu :
“ Nếu là cha con trong nhà  còn không tin nhau chẳng chịu nói thẳng ra thì người trong nước sao mà biết được…”
“Lão già” phá ra cười :
“ Vậy chẳng hoá ra bà con trong nước không những bị đảng bưng bít  mà ngay cả bà con Việt kiều về chơi cũng không chịu nói , thảo nào tôi thấy bác Ba Phi chuyện  gì cũng “tôi không biết”, “tôi không biết” là đúng rồi .”
Sau cùng ba người cũng bước vào rạp xiếc. Không giống như xiếc ở Saìgòn, khán giả ngồi thành vòng tròn, sân khấu đặt chính giữa , ở đây sân khấu xiếc giống y như sân khấu cải lương, tuồng, chèo, kịch nói vậy. Chỉ có điều tấm màn nhung che sân khấu cao rộng  hơn nhiều lắm. Bác Ba Phi đưa mắt nhìn xung quanh thấy toàn là dân Mỹ trắng, còn dân da vàng và da đen ít thấy. Rạp chật kín người vẫn không ồn ào, không chen lấn và tuyệt nhiên không ai hút thuốc lá.
Tiếng nhạc bỗng nổi lên, môt người từ trong cánh gà bước ra xì xồ một tràng tiếng Anh , bác Ba Phi chẳng hiểu gì chắc là giới thiệu chương trình biểu diễn . Thế rồi đèn tắt, tấm màn nhung được kéo lên, nhạc vang lên rộn rã, bác Ba Phi ngước cổ nhìn lên cao mới thấy từng cặp , từng cặp nam nữ diễn viên đang đu bay ở trên đó. Họ cứ bay đi bay lại giữa khoảng trống sâu hun hút bên dưới  giữa sân khấu mà trên người không thấy đeo giây bảo hiểm mới đáng sợ.

                                        (còn tiếp)






Read more
Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014
no image


(tiếp theo)
***
Trở lại cái vụ lựa chọn bộ môn sáng tác, thì tôi thấy riêng có lãnh vực soạn Kịch là Tắc không dám bước chân vào. Không biết Tắc đọc được ở đâu một lời tuyên bố mà hắn cho là chí lý :
- Muốn viết kịch người ta phải ở tuổi ngoài bốn mươi. Phải đi qua đủ các đoạn đường làm thơ, viết văn đã, rồi mới có đủ khả năng viết kịch. Kịch là chặng kỹ thuật cuối cùng của con đường làm văn học nghệ thuật.
Thực ra thì trong các bộ môn, quả là Kịch khó sáng tác nhất. Khó ở những nút thắt mở, khó ở những tình tiết, ở sự điều động các nhân vật ra, vô hợp lý trên sân khấu. Và dĩ nhiên người viết phải nắm thật vững tâm lý, cử chỉ, ngôn ngữ của các nhân vật. 
Hơn nữa, khi viết kịch, tác giả còn phải nắm vững tính cách là “kịch đang diễn trên sân khấu là thể hiện cái "hiện tại" đang xẩy ra”. Người viết phải sắp xếp thế nào để qua ngôn ngữ đối thoại của các nhân vật sẽ làm khán giả thấu hiểu được "tình huống" của câu chuyện, tức là quá khứ được phục hồi, chứa chất những tình huống có những gúc mắc, những vấn đề nan giải bầy ra cho người trong cuộc phải giải quyết (có sự tham gia suy nghĩ của khán giả) để rồi đi tới tương lai là cái kết thúc lúc hạ màn. Giới viết kịch gọi cái phút chót này là "Coup de Rideau". Mà cái "cú" hạ màn này lại cần phải có tính bất ngờ, gây ngạc nhiên thích thú và cả sự đồng tình, tán thưởng của khán giả thì kịch mới được gọi là thành công. 
Viết kịch nghe chừng khó thế nên vào thời kỳ đó, các tác phẩm văn chương xuất hiện rất dồi dào, phong phú nhưng kịch bản thì hầu như chỉ lác đác như lá mùa thu. Mỗi năm, ở Nhà hát Lớn thành phố chỉ có một mùa Kịch thường là vào tháng Chín hay tháng Mười. Lúc đó tiết trời đã vào thu, không khí mát mẻ, người đi xem diễn kịch ăn bận chỉnh tề, sang trọng như đi dự những buổi tiếp tân. 
Vài ban kịch nổi tiếng vào thời kỳ đó có thể kể như ban Tiền Phong, ban Sông Hồng gồm nhiều diễn viên tài ba, tận tụy và đam mê với bộ môn Kịch. Tôi còn nhớ những vở kịch nổi tiếng được trình diễn trong các mùa Kịch thời đó như Tâm Sự Kẻ Sang Tần - kịch thơ của Vũ Hoàng Chương; Thế Chiến Quốc, Nửa Đêm Truyền Hịch - của Trần Tử Anh; Bông Hồng dại của Tiền Phong, Thành Cát Tư Hãn - của Vũ Khắc Khoan; Lôi Vũ của Tào Ngu….
Các cụ ngày xưa có câu tục ngữ "Điếc không sợ Sấm". Đem áp dụng vào trường hợp của tôi thật không còn gì đúng hơn nữa, bởi vì bộ môn Kịch khó khăn là thế mà tôi dám cả gan ghé chân vào.
Tất cả chỉ khởi đầu bằng một sự tình cờ. Số là vào thời kỳ đó, có một nhà thi sĩ tạm gọi tên là Nguyễn Đông Tây. Ông này không phải xuất thân từ giới học trò, nên khi xuất hiện trên Thi đàn, bọn chúng tôi hỏi nhau:
"Sao cái tên nghe lạ hoắc thế nhỉ?"
Đã thế, tuy chưa lấy gì làm "nổi" lắm mà hắn lại dám bỏ tiền ra in cả một tập thơ đầu tay thì cũng không phải thứ vừa. Chỉ có điều là khi quảng cáo cho tập thơ này, Nguyễn Đông Tây toàn dùng những chữ đao to búa lớn, tự đề cao mình lên tới tận mây xanh. Điều này làm cho lũ chúng tôi càng xôn xao, kể cả tức giận nữa. 
Bài quảng cáo đó in rất trang trọng trên vài tạp chí văn nghệ đang phát hành. Nội dung tôi còn nhớ đại khái như sau :
MỘT VÌ SAO SÁNG VỪA XUẤT HIỆN TRÊN
VÒM TRỜI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT


Những người yêu Thơ không thể bỏ qua tập thơ :

MÙA THƯƠNG NHỚ
của Thi sĩ NGUYỄN ĐÔNG TÂY

* Nhẹ nhàng hơn hơi thơ Nguyễn Bính
* Say đắm hơn hồn thơ Xuân Diệu
* Chua chát hơn giọng thơ Trần Tế Xương
* Triền miên hơn ý thơ Nguyễn Du
*…và man mác như bầu trời vô tận của vũ trụ vô vàn Tinh Tú.
Ối chà chà ! Chưa bao giờ trong sinh hoạt văn nghệ lại xuất hiện một lối quảng cáo tác phẩm một cách um sùm, cao ngạo và lớn lối đến như thế. Trách gì chẳng gây ra trong bọn chúng tôi một sự bất bình và bàn cõi ỏm tỏi:
- Nguyễn Đông Tây là ai thế ? Đã có ai được đọc thơ của Nguyễn Đông Tây bao giờ chưa ?
- Rồi ! Rồi ! Thơ của "lão" đăng trên tờ Quê Hương mấy bài.
- Thế hả ? Bao giờ ? Số mấy? Sao tớ không thấy nhỉ ?
- Mà thơ có hay không ?
- Hay mấy thì cũng không thể so sánh với Nguyễn Du, Trần Tế Xương được. Phét lác không chịu được !
- Thì quảng cáo mà !
- Quảng cáo thì quảng cáo chứ. Thơ đâu phải Thuốc ho bà Lang Trọc mà phịa quá như vậy.
- Thôi, hãy cứ chờ xem. Biết đâu lại chẳng là một thiên tài, một vì sao sáng mới mọc trên vòm trời văn học nghệ thuật.
- Ngộ nhỡ thơ ra xong, đọc thối ủm thì sẽ ra sao ?
- Thì sẽ "phang" bỏ bố nó đi chứ, cho chừa cái tội bất kính với tiền nhân !
Người phát biểu câu lỗ mãng sau cùng đó là Trần văn Tắc. Hơn ai hết trong cả bọn, Tắc tự cảm thấy mình có bổn phận phải làm sạch sẽ sinh hoạt thi ca, bởi Tắc là thi sĩ. Là thi sĩ thì phải có trách nhiệm với thi ca là đúng quá rồi. Thi ca là vùng đất thiêng liêng, không thể đem ra bôi bác được. 
Thế là cả bọn chúng tôi đều háo hức chờ đợi một biến cố văn nghệ. Trước hết là tập thơ Mùa Thương Nhớ của Nguyễn Đông Tây sắp phát hành. Thứ đến là bài phê bình nẩy lửa mà Nguyễn văn Tắc đã hứa hẹn viết.
Hai tuần lễ sau, tập thơ đã phát hành, thấy bầy bán khắp thị trường chữ nghĩa. Tắc giữ đúng lời hứa, cẩn trọng viết một bài phê bình dài 12 trang giấy kín mít. Tôi đòi xem trước nhưng Tắc xua tay :
- Chờ đăng đã ! Chờ đăng đã ! Phải đăng rồi đọc mới khoái. 
Bọn chúng tôi đành phải nén lòng chờ đợi. Nhưng rồi một tuần, hai tuần trôi qua, bài của Tắc chẳng thấy xuất hiện. Tắc ức quá, chép lại một bản khác, có sửa chữa thêm chút đỉnh, rồi gửi cho tờ báo khác. Nhưng rồi tờ này cũng không đăng. Tắc phân bua với anh em:
- Nó có "thế lực văn nghệ", các cậu ạ. Bài tớ viết nẩy lửa như thế đời nào tòa soạn họ dám đăng.
Tuy Tắc viện cớ như vậy để biện minh cho mình nhưng bọn chúng tôi ai cũng nghĩ là khả năng phê bình của Tắc chưa đủ sắc bén để được các tòa soạn tiếp đón một cách nồng nhiệt. Nạn bè phái trong văn nghệ thì thời nào cũng có, nhưng nói thực ra, cây bút Nguyễn Đông Tây không phải là một cây bút quen thuộc, hay đã thành danh để có thể tạo nên thế lực. Theo sự "điều tra" của chúng tôi, thì anh mới nhẩy vào làng văn không đầy bốn tháng. Lại nghe một nguồn dư luận xì xào là anh ta rất ít quen thuộc với giới văn chương. Ở ngoài đời, anh sống bằng nghề đạp xích lô. Đạp xích lô rồi để dành tiền in thơ, đó là một hiện tượng đặc biệt, hiếm có. 
Nhân vật Nguyễn Đông Tây chính vì thế lại càng gây cho bọn chúng tôi sự tò mò, khích động, xôn xao bàn tán. Phải thành thực mà nói, thơ của Nguyễn Đông Tây không dở. Anh ta có nhiều kinh nghiệm sống. Anh ta lại có đầu óc xã hội. Những bài thơ in trong tác phẩm của anh tuy có nhiều nét vụng về nhưng lại dồi dào sinh lực của đời sống. Vào giữa lúc mà văn chương phần đông chỉ hướng vào những chuyện tình than mây khóc gió (giới độc giả phụ nữ thì đua nhau tìm đọc cuốn Đồi Thông Hai Mộ để khóc sướt mướt) thì sự xuất hiện tác phẩm của anh là một tia nắng mới. Chỉ tiếc là anh ta đã quá lớn lối khi so sánh mình với hầu hết những tinh hoa, những Bắc Đẩu của làng thơ đi trước. Đó là một điều không mấy ai hài lòng và tập thơ của anh vô tình đã phải gánh lấy cái vạ lây, mà nói theo kiểu ngôn ngữ bọn trẻ chúng tôi thì là "không thể tha thứ được" !
Sứ mạng quất ngọn roi đầu tiên vào tờ quảng cáo ấy đã giao cho Tắc thì Tắc đã không làm được trọn vẹn. Thế là, trong một phút nổi hứng bất tử, tôi đã nhẩy vô vòng chiến, mà cũng là do cái tính háo thắng mà ra đó thôi.
Lần này tôi khôn hơn Tắc, ở chỗ là tôi không nhắm vào việc phân tích từng câu thơ, từng ý thơ để hạch Nguyễn Đông Tây về tội dám so sánh với Nguyễn Du, Trần Tế Xương ( vả lại thơ không phải lãnh vực của tôi, kiến thức về thơ, tôi được mấy nả mà đòi đi phân tích thơ của người khác). Chiến thuật của tôi là chỉ nhắm triệt để vào mỗi có tờ quảng cáo mà Nguyễn Đông Tây đã quảng bá rộng rãi trên báo chí. Tôi tin rằng cứ đánh đối phương ở khe hở đó chắc chắn sẽ được nhiều người đồng tình, vì nó có…chính nghĩa !
Trọn một đêm hôm ấy tôi đã viết xong vở hài kịch lấy tên là "Tờ Quảng cáo". 
Như ở trên tôi đã nói, kịch là bộ môn khó viết nhất, ít ai muốn bước chân vào.


                                                      (còn tiếp)
Read more
Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014
YÊU THỜI ĐỒ ĐỂU - kỲ 121


                                      (tiếp theo)


Ong nhặt sợi tóc giơ lên ánh đèn, đúng, không phải của vợ ông, chắc của đồng chí  cán bộ Ban tổ chức “kính mến”. Mặc dầu biết trước chuyện cô ta được đồng chí “kèm cặp” và “nâng đỡ” nhưng trực tiếp trước bằng chứng hiển nhiên ông vẫn sa sẩm  mặt mày. Máu ghen nổi lên bừng bừng, ông phải giết nó, giết cái con đàn bà phản bội . Ong vào bếp cầm dao nhọn thái thịt. Ong sẽ đâm chết nó. Nhưng đâm vào đâu nhỉ ? Phải chọn chỗ hiểm nhất, đâm một nhát chết tươi , không kịp cho nó chống trả.
Thế rồi đúng lúc ông vừa định dang tay đâm con dao vào ngực cô vợ trẻ thì cô mở mắt ra. Oi chao ôi, ánh mắt không khác hai vòi nước lạnh làm tắt ngọn lửa hận đang bốc đùng đùng . Ong dấu biến con dao ra sau lưng, lắp bắp :
“ Em dậy…em dậy…ăn mì…ăn mì…”
Cô vợ nhìn ông không nói gì rồi lại ngủ thiếp . Ông lủi nhanh ra bếp, cất dao , tay chân còn run bần bật. Oi cha mẹ ôi, sao điên thế , suýt nữa gây án mạng, nó chết thì mình cũng đi tù , mà chắc gì nó đã chết, không khéo chỉ bị thương nhẹ thì mình cũng mọt gông.
Đêm hôm đó nằm bên cạnh vợ ông cứ giật mình thon thót. Đúng là trời giun dủi sao đó, nếu lúc đó vợ ông không mở mắt thì không khéo lúc này ông đang đút tay vào còng rồi . Mãi sáng hôm sau vợ ông mới tỉnh dậy, cô nói ngay :
“ Tối qua về mệt quá, ngủ chẳng hay biết gì  …”
Trống ngực đánh thùm thụp, ông vội vàng :
“ Em bảo anh nấu mì, nấu xong rồi bưng lên em đã ngủ mất tiêu…”
Cô vợ cười nhoẻn, nắm lấy tay ông. Ong nhẹ cả người, vậy là đêm qua nó không biết gì, thật phúc , chẳng may nó thấy con dao ông lăm lăm trong tay đâm vào ngực nó thì thật tan cửa nát nhà không khéo nó đưa ông đi tù cũng nên. Cô vợ như chợt nhớ ra :
“ À quên…tối qua em mang về cho anh món quà này hay lắm…”
Ong vội vã :
“ Thế à ? Tối qua em bảo không phải đi tham quan nước ngoài thì là gì ?”
“ Anh sẽ được lên chức…”
Ong sáng mắt, rối rít :
“ Lên chức à ? Lên chức gì ?”
Cô vợ nghiêm mặt :
“ Mấy hôm nữa anh sẽ có quyết định lên chức…Vụ phó…”
Ong Thượng vỗ tay đôm đốp, reo to :
“ Hoan hô…Vụ phó….vậy là nhất em rồi…Mình phải tổ chức ăn khao chớ ?”
Cô vợ đập tay vào người ông :
“ Từ từ, chưa chi đã rối cả lên, mai ông ấy đi công tác, vài hôm nữa về mới ký quyết định . Rồi mai mốt anh cũng phải đến cảm ơn “người ta” …”
Ong thấy đau nhói ngực, ông biết “người ta” là ai rồi, nó là cái thằng đã “ gửi con nó” vào bụng vợ ông, ông không được giết nó mà còn phải đến “cảm ơn” nó nữa. Rõ nhục, rõ nhục…
Thấy mặt chồng sầm lại đầy giận dữ, cô vợ đang vui vẻ đổi ngay sang cau có :
“ Ong làm sao thế ? Ong lại nổi máu ghen rồi hả ? Tuỳ ông thôi, có ai bắt ép ông đâu, nếu ông không muốn thì tôi sẽ báo ngay cho “người ta” đình lại, không ra quyết định lên chức cho ông nữa ?”
Ong Thượng hoảng hồn, bao nhiêu giận dữ trong người xẹp lép, vội vã :
“ Không không …anh có ghen tuông gì đâu…”người ta” giúp đỡ mình phải mang ơn người ta chớ. Hôm nào tiện em dẫn anh tới …”
Ong Thượng đành nuốt đi cái cục “hờn căm” vào tận đáy lòng để vài ngày sau chễm chệ ngồi được lên cái ghế Vụ phó khiến ông được nâng lên ngang hàng với giai tầng của vợ ông, trở thành người có bìa mua hàng ở “chợ vua quan” phố Tôn Đản Hà Nội.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế trôi đi cho tới lúc vợ ông chuyển dạ.  Ong cuống cuồng định gọi xe đưa đi bệnh viện nhưng vợ ông đã ngăn lại gọi điện báo ai đó. Không đầy 15 phút sau một chiếc xe cứu thương đã ghé nhà ông với hai cô y tá và một bà bác sĩ mặc áo blouse trắng tinh. Họ đưa vợ ông ra xe, ông định leo lên theo nhưng bị ngăn lại :
“ Ông cứ ở nhà, tình hình thế nào chúng tôi sẽ gọi điện …”
Ong kêu to :
” Nhưng vợ tôi đẻ tôi phải đi theo chớ ?”
Bà bác sĩ già cười lạnh lùng :
“ Ong không cần theo. Đã có chúng tôi lo mọi chuyện …”
Ong nổi cáu :
“ Nhưng các người là ai chứ ? Có phải người của Bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em không ?”
Bà bác sĩ lắc đầu :
“ Không, chúng tôi thuộc Ban Bảo vệ sức khoẻ trung ương…”
Ong ngây người ra kinh ngạc. Cái Ban này rất bí mật, chuyên chăm lo sức khoẻ cho các đồng chí cán bộ cao cấp, vì sao lại tới đưa vợ ông đi đẻ. Cửa xe đóng rầm, chiếc xe vọt đi rú còi cấp cứu ầm ĩ ông mới vỡ lẽ. Thôi phải rồi, vụ này chắc do đồng chí cán bộ Ban tổ chức sắp xếp đây. Thảo nào hôm vợ đưa ông tới chào  cảm ơn về vụ ông được cất nhắc lên ghế Vụ phó, ông cán bộ Ban tổ chức chẳng quan tâm gì tới ông, cứ xoắn lấy hỏi vợ ông “có chắc đẻ con trai không”, “chừng nào đẻ”, rồi dặn dò cặn kẽ vợ ông phải đi đứng, ăn uống, giữ gìn ra sao để cái thai mạnh khoẻ. Câu chuyện giữa hai người cứ thế ríu ra ríu rít biến ông thành người thừa ngây đơ trên ghế, mặt chảy dài, buồn xo.
 Hôm đó lúc trở về  vợ ông trách :
“ Tới nhà người ta cảm ơn mà cứ ngồi như tượng gỗ ? Mặt còn lầm lầm như chó ăn vụng bột ?”
Ong cố đấu dịu, cười nhạt :
“ Thì em với đồng chí ấy nói hết rồi , còn chỗ nào cho anh chen vào …”
“ Không nói thì cũng phải tươi cười lên chứ ? Nom cái bản mặt anh cứ như người sắp đâm lê…”
Ong bực mình lớn tiếng :
“ Này, sao đồng chí cán bộ Ban tổ chức quá quan tâm tới việc đẻ đái của em thế nhỉ ?
Lập tức mắt cô vợ trẻ long lên dữ tợn:
“ Anh muốn xỏ xiên phải không ? Anh có muốn tôi nói huỵch toẹt ra không ?”
Gương mặt cô lúc đó đỏ phừng phừng, méo mó như cục sáp bị nung trên lửa. Trời đất, ông muốn đấm vào khuôn mặt ấy một quả, băm vằm con đàn bà ghê tởm và thằng đàn ông đê tiện đã trút lên đầu ông nỗi nhục nhã muôn đời, ông muốn tung hê tất cả  để thoát khỏi cảnh “tò vò nuôi con nhện” ê chề này. Tuy nhiên từ ý muốn tới hành động là một vực thẳm quá sâu không bao giờ ông vượt qua được. Và lại cũng như những lần khác, ông lại im bặt, cúi xuống, cố nuốt cục “ghen tuông” , trở lại vai trò người chồng mẫu mực của một gia đình “văn hoá” luôn đạt tiêu chuẩn “bốn tốt”.
Kỳ đó, quả nhiên vợ ông sinh con trai và ông chỉ biết tin và thấy mặt một  tuần sau  nó ra đời khi chiếc xe bữa trước của  Ban Bảo vệ sức khoẻ trung ương lại lù lù chở vợ ông và đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn trở về. Việc đầu tiên là ông mở tã lót coi mặt đứa bé. Thấy chồng có vẻ đăm chiêu, vợ ông bực mình :
“ Sao anh cứ ngẩn mặt ra thế ? Nó  mới bé tí sao đã biết giống ai, không giống ai …”
Ông cố rặn ra một nụ cười gượng gạo rồi lăng xăng xếp dọn cái nôi cho đứa bé. Lúc vợ ông ngủ thiếp đi rồi, ông lại vạch màn ngó trộm . Đúng là nó còn bé quá, chưa hẳn đã giống ai nhưng cái cằm bạnh ra thế kia thì nhất định không phải …của ông rồi.

                                                        ( còn tiếp )

                                THÔNG BÁO.

          Theo yêu cầu của nhà văn Nhật Tiến, “Sự thực không thể bị chôn vùi” ngưng đăng kể từ kỳ 21. Xin cáo lỗi bạn đọc.
   
           Thời 2Đ
               


Read more
Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014
HẺM BUÔN CHUYỆN - KỲ 150 :  Mai sau dầu có bao giờ…

                                  

        


Mấy hôm nay Sàigòn quá nóng , nói theo thằng Bảy xe ôm nóng tới “ đổ mồ hôi trán, dán mồ hôi l….”, ấy chết mồ hôi … tay. Từ sáng sớm nó đã ngáp ngắn ngáp dài :
“ Im ắng quá…sao im ắng quá…”
Cô Phượng cave cười ruồi :
“ Mày nói cái gì im ắng ? Phải cúp điện không ai mở radô, hát dĩa không ? Bên nhà ông đại tá hưu chạy máy nổ, cô Ba vẫn mở “Giọt mưa thu” đó…”
Thằng Bảy xe ôm rền rĩ :
“ Ôi trời ôi, nắng nóng thế này mà “ ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi ... ” thì chết con mẹ hàng kem rồi…”
  Gã Ký Quèn lên tiếng :
“ Vậy mày nói cái gì im ắng ?”
Thằng Bảy xe ôm liếc ông đại tá hưu :
“ Là tôi nói từ sau vụ ông Thượng tướng công an Phạm Quý Ngọ  chết bất đắt kỳ tử thấy công cuộc chống tham nhũng của đảng, nhà nước im ắng quá…chắc lại chìm xuồng con mẹ nó rồi…”
Ông đại tá hưu cau mày :
“ Đồng chí Thượng tướng Phạm Quý Ngọ chết bệnh sao mày dám nói chết bất đắc kỳ tử ?”
Bà Tổ trưởng hùa theo :
“ Đúng rồi, nói vậy là âm mưu phân hóa nội bộ đảng…”
Cô Phượng cave xua tay :
“ Ôi thôi thôi…thằng Bảy xe ôm rách việc…gái góa lo chuyện trào đình…mày cứ lo chuyện xăng tăng giá kìa…”
Gã Ký Quèn chen ngang :
“ Thằng Bảy xe ôm nói đúng đó. Phòng chống tham nhũng lại “vũ như cẫn” tức vẫn như cũ rồi. Như năm 2012 con trai Bí thư tỉnh ủy Hải Dương xây vườn “triệu đô” diện tích 4000 mét vuông xôn xao dư luận khiến Ủy ban kiểm tra trung ương nhảy vào cuộc…”
Ông Tư Gà nướng :
” Kết quả sao rồi ạ ?”
Gã Ký Quèn cười hì hì :
Mất hút con mẹ hàng lươn rồi. Mới đây rộ lên vụ tài sản khủng của ông nguyên Tổng thanh tra Chính phủ, Triệu văn Truyền. Mới lướt qua "tài sản nổi"  sơ sơ  3 nhà đất Bến Tre, 3 nhà đất Saigòn giá cũng cả chục triệu đôla…”.
Ông Tư Gà nướng lè lưỡi :
:” Vậy rồi đảng có vào cuộc không ?”
Thằng Bảy xe ôm văng tục :
” Vào cuộc cái con mẹ nó  ? Vào cuộc cha này  thì phải vào cuộc hết  16 ông Ủy viên Bộ chính trị và 150 ông Ủy viên trung ương đảng thì có mà lòi ra trăm tỉ, ngàn tỉ. Cái này gọi là “vùng cấm bay”, “vùng nhạy cảm”,  “vùng khoanh án”.
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Bảy xe ôm kia, mày động tới các đồng chí cán bộ cao cấp tao còng mày giờ…”
Bà Tổ trưởng đế theo :
“ Các đồng chí ấy đều thường xuyên học tập theo gương sáng đạo đức bác Hồ, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, làm gì có chuyện tham ô, tham nhũng ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Thì mới đây ông Giám đốc Công ty tư vấn Nhật Bổn khai trước Đội điều tra đặc biệt rằng  năm 2008 đút lót  cho quan chức Đường sắt Việt Nam 80 triệu yên tương đương 16 tỉ đồng là gì ?”
Chị Gái hủ tíu than  :
“ Í mèn ôi …hối lộ từ năm 2008 sao không phát hiện ngay, để người ta yên tâm tiêu xài, mua đất cất nhà, cho con du học Mỹ…mới khui ra ? Vậy khác gì sét  đánh giữa trời quang ?”
Gã Ký Quèn cười hề hề :
“ Thì cũng giống vụ Huỳnh Ngọc Sĩ nhận 2 triệu rưỡi  đôla Nhật Bổn đút lót từ năm 2001 mãi 10 năm sau mới vỡ lở , ra Tòa nhận án chung thân…”
Ông Tư Gà nướng đắc ý :
“ Vậy lưới trời lồng lộng, khó thoát lắm?”
Gã Ký Quèn gật gù :
“ Như Ukraina sau khi Tổng thống bị phế truất mới phát hiện ổng  tham nhũng và đàn áp dân chủ quá cha thiên hạ. Liên minh châu Âu ra quyết định đóng băng tài sản   danh sách 18 thằng quan tham Ukraina kìa…”
Ông Tư Gà nướng thắc mắc :
” Vậy rồi quan chức Việt Nam cướp tài sản của dân liệu số phận có giống Ukraina…”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Chính phủ Ukraina bị bọn “khủng bố” lật đổ, còn Nhà nước ta vững như bàn thạch sao ông dám hỏi vậy ?”
Cả quán im thít, bất chợt cô Phượng cave lên giọng ngâm ư ử :
“ Mai sau dầu có bao giờ…
Đốt lò hương ấy so tơ phím này…”
Thằng Bảy xe ôm vỗ tay :
“ Í trời…đang nói chuyện tham nhũng chị Phượng cave chuyển sang lẩy Kiều . Chơi trò gì đây ?”
Cô Phượng cave tỉnh bơ :
“ Trông ra ngọn cỏ lá cây…”
Cô ngưng lại, chị Gái hủ tíu giục :
“ Rồi làm sao ?”
Cô Phượng ca ve liếc bà Tổ trưởng rồi  lẩy tiếp :
“ Hồn oan rậy đất thì hay..vua về …”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“ Bố láo…vua nào về ?”
Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :
“ Vua Hùng chứ còn vua nào ? Vua về hỏi tội những thằng đã đầy ải, cướp đất của con dân nước Việt  …”
Cả quán cười ồ. Ông đại tá hưu liếc bà tổ trưởng. Bà này cũng ắng cổ ngây ra như tượng đất.

26-3-2014




  
Read more
Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014
BÁC BA PHI ĐI THĂM MỸ - KỲ 99




                         (tiếp theo)


              


Ba người đi qua một khu biểu diễn có hình cô ca sĩ to bằng người thật. Bác Ba Phi đứng lại xem hình cô ca sĩ treo la liệt khắp trên tường trong tủ kính. Chi Kelly Thi dừng lại giới thiệu :

“ Đây là cô ca sĩ Celine Dione, người  Canada , nổi tiếng trên toàn thế giới , mấy năm nay cô được mời về Las Vegas, ở luôn đây mấy năm liền chỉ để hát cho khách của sòng bạc …”

“Lão già “ cười cười :

“ Bác có biết mời được cô ca sĩ về đây phải trả thù lao bao nhiêu không ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Sao tôi biết được. Thù lao cho mấy cô ca sĩ hạng sao ở Sàigòn tính ra cũng phải cả chục triệu thì cô này chắc phải cả trăm triệu…”

Chị Kelly Thu cười cười :

“ Trăm triệu thì đúng rồi nhưng không phải trăm triệu đồng Việt Nam đâu, trăm triệu đôla ấy bác ạ …”

Bác Ba Phi kêu lên :

“ Trăm triệu đôla ? Trời đất ôi…vậy tính sang tiền ta là bao nhiêu ?”

“Lão già” nhẩm tính :

“ Ít cũng phải trên 200 tỉ đồng tiền Việt đó bác …”

Bác Ba Phi lè lưỡi :

“ Í trời ơi…ca sĩ Mỹ kiếm tièn còn hơn cả triêụ phú Việt Nam nữa kìa…”

“ Lão già” lắc đầu :

“ So với các quan tham Việt Nam đã ăn thua gì ? Mai kia ngân hàng Thuỵ Sĩ nó mà công bố danh tính những đại gia người Việt gửi tiền cỡ vài trăm triệu đôla trở lên thì lòi mặt ra vài trăm đồng chí cán bộ Đảng Nhà nước chứ không ít …”

Bác Ba Phi ngờ vực :

“ Làm gì nhiều vậy ? Cũng lắm là dăm ba người thôi, Việt Nam đâu ra lắm tiền vậy ?”

Chị Kelly Thi chen ngang :

“Toàn tiền bán tài nguyên như bauxite, rùng đầu nguồn, biên giới, hải đảo chứ đâu. Với cả vốn vay của nước ngoài, tiền viện trợ xóa đói giảm nghèo...tiền nào chẳng bị các quan xà xẻo non nửa…Bởi vậy họ mới rưả tiền bằng mua đất động sản ở Mỹ, gửi tiền vào nhà băng Thuy Sĩ…”

Bác Ba Phi ngập ngừng :

“ Tôi  nghe nói luật gửi tiền vô băng chặt chẽ lắm. Không bao giờ họ tiết lộ danh tánh người  gửi đâu…”

“Lão già” lớn tiếng :

“ Tất nhiên là không bao giờ thằng ngân hàng tiết lộ danh tánh người gửi tiền. Nhưng khi quốc hội của nước nào chính thức yêu cầu thì nó phải công bố thôi…”

Bác ba Phi cười cười :

“ Vậy thì không bao giờ ở Việt Nam có chuyện đó. Đời nào quốc hội lại yêu cầu ngân hàng Thuỵ Sĩ công bố danh tánh người Việt gửi tiền ? Nhỡ có các đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước thì sao ?”

“Lão già” càu nhàu :

“ Tất nbhiên là cái quốc hội bù nhìn của đảng này đời nào dám làm việc động trời đó. Chỉ chờ đến mai sau Việt Nam có đa nguyên , đa đảng, bầu cử quốc hội thật sự là của dân thì nhất định quốc hội sẽ yêu cầu các nhà băng trên thế giới công bố danh tính những tên ăn cắp tiền của dân và buộc phải trả lại cho dân…”

Bác Ba Phi lăc đầu :

“ Khó lắm, khó lắm…ở Việt Nam chắc không có đa đảng đâu. “

Chi Kelly Thi cười  cười :

“ Sao bác dám quả quyết vậy . À thôi phải rồi, chắc bác nghe ông Chủ tịch nước Nguyễn  Minh Triết nói bỏ điều 4 hiến pháp là tự sát chứ gì ? Lại mới đây cha Chủ tịch quốc hội Nguyễn Phú Trọng cũng nói chưa cần thiết phải có đa nguyên đa đảng, một đảng tốt rồi…”

“Lão già” văng tục :

“ Con mẹ nó…ngồi lên đầu lên cổ nhân dân thì muốn nói gì chẳng được…giờ cứ cho trưng cầu dân ý coi xem 90 triệu dân có ai là người thích độc dảng không nào ?”

Chị Kelly Thi cười hề hề :

“ Có chứ…có chứ…ít ra ở đây cũng có bác Ba Phi thích chỉ có một đảng thôi, đúng không ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Tôi không quan tâm tới ba chuyện đó. Một đảng cũng được, hai ba đảng cũng được . Miễn sao cho dân giàu nước mạnh là tốt rồi…”

“ Lão già “ cười nhạt :

“ Nói như bác thì coi như chẳng nói gì ? Làm thằng dân cứ cúi mặt xuống cho bon vua quan muốn làm sao thì làm. Thế bác không thấy, mấy chục năm qua ở Việt Nam dưới chế độ một đảng đất nước tụt hậu ra sao à ? Thu nhập đầu người xếp gần bét, mức độ tham nhũng xếp gần nhất, còn bao nhiêu nguy cơ khác nữa, trong đó nguy cơ lớn nhất là lại rơi vào vòng nô lệ thàng Trung Quốc…đó , hậu quả của chế độ một đảng đó, bác không nhìn thấy à ?”

Bác Ba Phi lắc đầu:

“ Đó là ông nói thôi…tôi ở Việt Nam coi tivi thì lúc nào ba ông lãnh đạo cũng nói là Việt Nam vượt qua được khủng hoảng, giữ được ổn định , đời sống nhân dân được cải thiện, uy tin quốc tế của ViệtNam mỗi lúc một cao …”

“Lão già “ bật cười ha hả :

“ Tụi nó nói vậy nhưng bác có tin không ?”

Bác Ba Phi gật gật :

“ Chỉ thấy đài báo nói vậy, còn có ai nói khác nữa đâu. Bởi vậy mình cũng phải tin chứ biết làm sao ?”

Chị Kelly Thi chen ngang :

“ Đó…độc đảng mới bưng bít thông tin được vậy đó. Giờ có đa đảng, có tự do báo chí, có tự do lập hội thì bọn ăn gian nói dối, bọn bốc phét, lừa đảo dân chúng không còn đất sống nữa. Lúc đó bác mới thấy đa đảng là tốt hơn một đảng…”

Bác ba Phi lắc đầu :

“ Khó lắm…khó lắm…chẳng biết bao giờ mới tới ngày đó…mà liệu mình còn sống được tới đó không ?”

Chị Kelly Thi quả quyết :

“ Nhất đinh chớ…”

Bác Ba Phi nhìn trước nhìn sau :

“ Thôi thôi …đừng nói tới chuyện đó nữa…tai vách mạch rùng…nguy hiểm lắm…”

“ Lão già” cười phá :

“ Nguy hiểm cái gì ? ủa…vậy ra bác tưởng đang ở Sàigòn xung quanh nhung nhúc công an nổi công an chìm à ? Bác định thần lại đi…bác đang ở trong khu Bellegio trong sòng bạc Las Vegas trên nước Mỹ kia mà. Làm gì có thằng công an cộng sản nào lai vãng tới đây ? Mà có thàng nào ở đây thì nó cũng đang trợn ngược mắt, há mồm ra mà trầm trồ khen ngợi văn minh nước Mỹ chứ hơi sức đâu nó để ý tới bác đang nói chuyện đa nguyên với đa đảng…”

Bác Ba Phi chợt nhớ ra mình đang trên đất Mỹ thật, cười  bẽn lẽn :

“ Ua vậy hả ? Hoá ra mình đang trên đất Mỹ nhỉ ? Vậy mà tôi cứ tưởng đang ở quê nhà…”

Chị Kelly Thi tò mò :

“ Chắc ở nhà không khi nào bác nói tới chuyện đó phải không ?”

Bác Ba Phi lắc quày quạy :

“ Không không…tuyệt nhiên là không … “

“ Vậy ở quê nhà người ta thường nói những chuyện gì nhỉ ? “

Bác Ba Phi vỗ trán nhớ mãi không ra. Chị Kelly Thi mách nước :

“ Có phải  chuyện phản động không ? Hay là phản tuyên truyền ?”

Bác ba Phi lắc đầu,  “ Lão gìa” gợi ý :

“ Có phải “chuyện  nhạy cảm” không ?”

Bác Ba Phi reo lên mừng rỡ :

“ Phải rồi…phải rồi…chuyện nhạy cảm…họ gọi là những chuyện nhạy cảm cần phải tránh cho xa…”

“Lão già” gật đầu :

“ Đúng rồi…bất cứ những chuyện gì vach bộ mặt buôn dân bán nước của đảng thì  cấm không cho nói tới và xếp vào loại “nhạy cảm” là đúng rồi. Bởi vậy người dân thường như bác Ba Phi đây cứ nghe tới chuyện “nhạy cảm” là mắt trước mắt sau chỉ sợ công an tới bắt.”



                                    (còn tiếp)








Read more