Open top menu
Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012




Tối qua hẻm vinh dự được đồng chí Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc Quận ghé thăm, nói chuyện “nạn nhân chất độc  da cam”. Sáng nay vừa chở khách về, thằng Bảy xe ôm đã oang oang :
“ Sao tối qua ông Mặt trận lại nói “ Nhiều điều phủ lấy giá gương…” nhỉ ?”
Ong đại tá đang buồn chuyện gì , chợt nổi cáu :
“ Mày ngu như bò, phải thật nhiều vải điều mới phủ kín được gương  chớ. Cũng như phải nhiều chữ ký thằng Mỹ mới chịu móc túi ra đền chớ …”
Thằng Bảy xe ôm cãi :
“ Nhưng tôi nhớ là “nhiễu” điều chớ không phải “nhiều”…”
Ong Tư gà nướng mải coi ti vi, quay sang nạt :
“ Nhiều chuyện mầy, “nhiễu” hay “nhiều” nhằm nhò gì, coi ti vi kìa. Hội nghị triển khai tấn công trấn áp tội phạm cuối năm kìa. Kỳ này chết cha mấy thằng cướp Sàigòn …”
Bỗng cô Phượng ca ve la lên :
“ Í mèn ôi, cái chú kia kìa…cái chú mặc comlê xám ngồi hàng ghế trên đó…”
Thàng Bảy xe ôm sốt ruột :
“ Cái chú đó làm sao ? “
“ Hì hì….hì hì …”
Cô Phượng cave cứ cười ngỏn nghẻn, thằng Bảy xe ôm huỵch toẹt :
“ Chắc qua đêm với thủ trưởng rồi chứ gì ?”
Cô Phượng cave đỏ mặt cãi :
“ Mèn ơi, ai dám qua đêm với chả, nội ngồi không chả cũng quậy tới bến rồi. Bữa hổm cả một đoàn cán bộ Hà Nội vào, uống hết 5 chai Remy lận. …”
Ong đại tá trừng mắt :
“ Tầm bậy mày, cán bộ trung ương đâu đi hát karaoke…”
Cô cave cười cười :
“ Phải rồi họ đâu có hát, toàn đấu hót và hát bằng tay không à .Hết tăng 1 sang tăng 2 cha nào cha nấy như chó đói cả… ?”
Ong đại tá hưu trừng mắt :
.” Phản động, nói xấu cán bộ ? Tao còng mày giờ …”
Cô Phượng cave nhảy lên :
“ Tay tôi nè, còng đi…”
Mắt cô Phượng cave long lên dễ sợ, đôi tay xủng xoẻng vòng vàng xỉa vào ngực ông đại tá hưu làm ông phát hoảng, ngả cả người ra sau. Chị Gái hủ tiếu vội can :
“ Thôi thôi, ổng giỡn chơi mà , muốn còng ai phải có lệnh bắt, đọc lên đoàng hoàng chớ bộ…”
Thằng Bảy xe ôm cũng hùa theo :
“ Đúng đó, “dân chủ cơ sở” rồi mờ, mấy tháng trước nghe phổ biến đó thôi…”
Ong đại tá hưu chưa biết nói sao, thằng con trai chạy vào quán gọi :
“ Bố về chở cô đi đâu kìa ! “
Ong đại tá hưu như bị chạm “vết thương lòng”, nổi cáu :
“ Kệ cha nó, có chân nó đi…”
Nói oai vậy, ông cũng dốc nốt ly sữa đá rồi ba chân bốn cẳng chạy về. Thằng Hùng, con trai ông đại tá, kéo ghế ngồi phịch xuống chỗ bố nó vừa ngồi , hách dịch :
“ Cho chai Ken đây, khát bỏ mẹ…”
Cả quán kính nể hẳn, xưa nay khách toàn gọi cà phê đá, trà đá, sang lắm cũng nước ngọt, ai dám xài của đắt tiền đó . Chị Gái hủ tíu đặt chai bia lên bàn lễ phép :
“ Cậu có dùng đá không ?”
“ Ai dùng bia với đá, quê bỏ mẹ, ướp lạnh được rồi…”
Nốc được 5 chai, nó cất giọng hát lè nhè  :
“Cháu lên năm cháu đâm cô giáo, cháu đâm cô giáo thì cô bị rách quần, bị rách quần thì cô phải vá, cô mà không vá thi cháu thấy hết trơn”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Cậu Hùng hát gì kỳ ?”
Nó lừ mắt không trả lời rồi dốc cả chai làm một hơi, thở ra :
“ Sàigòn buồn bỏ mẹ, Hà Nội mới sành điệu …”
Trên bàn nó lúc này chất đống vỏ chai, cả quán im thít. Nó là thằng Hùng “nóng”, con bà cả ông đại tá hưu mới Hà Nội vào, chẳng thấy đi học đi hành gì, suốt ngày đánh cái Dylan đi la cà . Thằng Bảy góp chuyện :
“ Trong này vui chớ, cứ con “Nu vồ" cậu cưỡi đi nhà hàng tha hồ sướng …”
Thằng Hùng “nóng “ bĩu môi :
“ Ngoài đó ai đi xe máy, quê bỏ mẹ, phải " xế hộp " , thế có biết nhất “Mẹc”, nhì “Bi”, tam “Ri”, tứ “Mát” là gì không ?”
Thằng Bảy lắc quày quạy :
“ Cậu nói gì kỳ vậy ? Tôi đâu có biết …”
Cô Phượng cave nhanh nhảu :
“ Là xe Mercedes, xe BMW, xe Toyota Camry và xe Mazda 4 cửa đó…”
Thằng Hùng “nóng”cười  đểu :
“ Bà này thạo nhỉ, gái “bay” phải không ? Chứ “bưng, bê, kê, dọn” làm gì biết các mác xe đó  ?”
Ông Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Cậu Hùng có biết từ mai 1 tháng 1 năm 2013 cảnh sát Trung Quốc  sẽ “lên tàu và khám xét”  và bắt giữ tàu ta hoạt động trên đường lưỡi bò không ?”
Thằng Hùng “nóng” cười sằng sặc :
“ Đường lưỡi bò là đường quỷ gì ? Mà lưỡi bò đâu ngon bằng lưỡi …em? Chú có biết “đấu lưỡi” không ? Chắc chị Phượng cave biết thôi. Sướng run người !”
Ông Tư Gà nướng lại hỏi :
“ Thế cậu có biết Trung Quốc đang âm mưu xâm chiếm biển Đông  không ?”
Thằng Hùng cười khảy :
“ Chuyện…nhỏ. Cho nó chiếm Trường Sa, chiếm hết biển Đông đi. Nhằm nhò gì ba cái đảo lẻ tẻ. Cứ để đảng và nhà nước lo. Miễn không chiến tranh là …nhất trí với trung ương …”
Thằng Bảy xe ôm vỗ tay :
“ Giỏi giỏi, vậy cứ tưởng cậu chỉ gái gú, ăn chơi nhảy nhót . Ngờ đâu ý thức chính trị cao phết, nói trúng bóc cái bụng của đảng…”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Xưa nay người ta chỉ nói cái “ý đảng “ thôi, chứ có ai nói “bụng đảng” bao giờ ?
Thằng Bảy xe ôm cãi :
“ Khác nhau chớ, “ý đảng” là cái nói ra cho dân biết, còn “bụng đảng” là cái bí mật, cái nội bộ chỉ nằm trong bụng thôi không nói ra…”
Thằng Hùng “nóng” cắt ngang :
“ Chính trị rắc rối bỏ mẹ. Chính em thôi…”
Rồi nó đặt lên bàn tờ giấy 5 trăm, lè nhè :
“ Khỏi thối, “bo” luôn…”
Nó ra khỏi quán thằng Bảy xe ôm mới lè lưỡi :
“ Chơi vầy mới “quý tộc” chớ ? Mà thằng này nghe nói chơi toàn “hàng nóng” không à , vậy mới kêu Hùng “nóng”, lôi thôi nó đòm cho phát chết tươi…”
Cô Phượng cave bĩu môi :
“ Mày nhát thỏ đế, khi không bắn tui hả, tù mút chỉ…”
Ong Tư gà nướng cười khà khà :
“ Loại này tù đâu có ngán. Nó mới trại giam Thanh Xuân Hà Nội ra đấy. Ong đại tá chạy cho nó nhân dịp đại xá mồng 2 tháng 9 vừa rồi. Nghe nói nó bắn người mới thọ án có hơn năm nay. Má nó ngoài đó chịu không thấu phải cấp tốc đẩy  nó vào đây với ba nó ”
Chị Gái hủ tíu thì thào :
“ Tối hôm rồi đua xe bị bắt cả xe lẫn người, nó rút ngay điện thoại gọi ông đại tá tới lãnh ra . Còn xe vẫn bị giam , bởi thế hôm nay mới ngồi nhà …”
Vừa lúc đó ông đại tá hưu mặt hầm hầm chạy xe A còng chở cô vợ trẻ chạy qua quán. Cô Phượng cave vọt miệng :
“ Đi đâu ăn mặc sơ sài vậy ? Mọi khi se sua lắm kià ?”
Quả thực cô Ba mặc mỗi quần zean kaki, áo sơ mi vải dài tay, đầu  cuốn khăn tùm hụp. Thằng Bảy xe ôm cười khì khì :
“ Đi giải quyết hậu quả chiến tranh đó …”
Chị Gái hủ tíu gạt đi :
“ Xạo mày, ông đại tá hưu đang thèm con thấy mồ tổ…”
Thằng Bảy xe ôm trợn mắt :
“ Nhưng phải con ổng đâu, con thằng Tôny Việt kiều tặng cổ đó, nhưng nó về Mỹ mất tiêu rồi …”
Rồi nó cười hì hì :
“ Thằng chả  “khuyến mãi” cho cổ hẳn một “trái sầu riêng”  giờ thành “ trái sầu chung” cho cả ông đại tá. Hèn chi sáng giờ ổng cứ buồn so…”
Cả quán cười ồ.

31-12-2013



Tagged

0 nhận xét