Open top menu
Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012


                           
                              ( tiếp theo )

Khi mảnh gương vỡ nhọn hoắt như lưỡi dao găm sắp cắm phập xuống lưng tên bịt mặt, bàn tay nàng bỗng bị giữ chặt, bẻ quặt ra sau và miếng gương vỡ tan tành trên nền gạch. Tên bịt mặt bật dậy từ thân thể nàng  cười ghê rợn :
“ Ta đoán không sai, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ trò chơi ma quỷ …”
 Mặt đỏ bừng vì căm tức, nàng vùng vẫy như con thú mắc bẫy :
“ Đồ đều, đồ lừa gạt, giết ta đi. Ta nói ngươi biết : ta không yêu ngươi đâu , ngươi cũng chỉ như những gã thanh niên ta đã giết sau đêm được ta ban hạnh phúc thôi.”
“ Đúng… nàng nói đúng, nàng chẳng yêu ai, ngay cả chính nàng nữa, nàng chỉ nô lệ cho một ý thích quái vật."
Nàng Emily cười ngạo nghễ :
“ Đúng đấy, ta là thế, ngươi chẳng thay đổi được ta đâu, giết đi…”
Tên bịt mặt rút ra khẩu súng đã tước đoạt của nàng :
“ Trước khi loại nàng khỏi xã hội con người, ta cho nàng một ân huệ cuối cùng, nàng có yêu cầu gì không?”
 Nàng Emily phá ra cười :
“ Ra thế đấy… thưa ông phán quan, tôi không yêu cầu gì,  mời ngài tự nhiên bóp cò… A .. khoan đã, đúng, ta có một yêu cầu trước khi chết ta muốn nhìn thấy mặt ngươi. “
Tên bịt mặt nhảy xuống đất, đứng cách nàng ba bước, lặng lẽ gỡ ra chiếc mặt nạ. Trời ơi, cặp mắt to, thông minh, đôi lông mày rậm, cái miệng tươi ướt chính là chàng trai thứ ba nàng đã bắn chết, Emily hoảng hốt, co rúm người :
“ Không, không … ngươi chết rồi kia mà… chính tay ta đã bắn ngươi …”
Chàng trai cười buồn bã :
“ Đúng, thằng em song sinh của ta đã chết, ta đã chôn nó và đưa nàng về đây, coi nàng là thế nào mà biến được thằng con trai yêu đời thành con thiêu thân chịu chết.”
Nàng tròn xoe đôi mắt ngắm gã, quả thực trên đời chưa thấy hai anh em nào giống nhau đến thế. Nàng dịu giọng :
“ Giờ tôi đã hiểu vì sao anh hành hạ tôi thâm độc thế, tôi không xin tha mạng tôi đâu, nhưng anh hiểu cho, chính em anh tự nguyện. Trong chuyện này tôi  không có lỗi.”
 Gã trai kêu lên :
“ Nhưng sắc đẹp của nàng có tội, nó đã giết chết ba chàng trai vô tội. Hoặc ta huỷ diệt sắc đẹp của nàng, hoặc ta giết nàng. “
Nàng Emily nhảy phắt trên giường xuống, hoàn toàn khoả thân, uyển chuyển bước tới:
“ Bắn đi, bắn ta đi, ta chịu chết còn hơn làm một mụ đàn bà xấu xí.”
 Nàng đứng ưỡn ngực, ngạo nghễ trước mặt hắn, mắt cháy rực ngọn lửa kỳ lạ, mái tóc xoã chảy dài theo tấm thân như tạc bằng những xốp mây trắng nõn. Không, gã không có gan huỷ diệt một tuyệt phẩm của thiên nhiên hoàn hảo đến thế.
“Bắn đi, bắn ta đi…”
Gã nâng súng lên ngang bộ ngực căng đầy nhựa sống, hơi thở  đã biến thành đôi chim câu trong ánh mắt mê sảng của gã.
“Không … ta không thể.. “
“ Thằng hèn….bắn đi !”
Một tiếng nổ khô ngắn, thoát ra ngoài chấn song râm ran cả bầu trời. Dòng máu đỏ tươi loang trên bầu vú trắng ngần, nàng hơi ngả người ra sau lưng, lảo đảo. Chàng trai quăng súng, nhảy bổ tới, đỡ nàng ngã vào vòng tay :
“ Anh yêu em…. Trời ơi…. Anh yêu em. “
Gã gào lên tuyệt vọng, ôm lấy chặt nàng như thể không cho nàng rời bỏ trần gian. Nàng nhướng cặp mắt đã mờ đi, khẽ gật đầu, cố  nở một nụ cười tuyệt diệu trước lúc buông xuôi trong đôi tay của Thần Chết.
                                        
                                          *
                                       *     *

Thằng đầu nậu xuất bản đặt chồng bản thảo xuống, lặng hẳn đi rồi bất chợt đập tay lên bàn, kêu to:
“ Mẹ kiếp, dù là ta hay là tây, đàn bà là cái mớ bòng bong đến Chúa trời cũng chẳng hiểu nổi, mặc dù các nàng được tạo nên từ  xương sườn của chính Ngài. Nhưng mà này… tại sao nàng Emily lại cứ đòi được chết nhỉ, cứ sống làm vợ cái thằng bịt mặt ấy lại chả hơn ư? “
Tuy chưa dứt khỏi ám ảnh của cuốn truyện suốt ba ngày nay miệt mài với nó, gã cũng phải bật cười :
“Ong hỏi ngay cô Tình ấy, tại sao không ở lại sống với ông trong dinh cơ thừa tiện nghi thế này lại đâm đầu vượt biên, chín chục phần trăm chết trên biển.”
Hắn thở dài sườn sựơt :
“ Đàn bà nó vậy mà … biết làm sao? “
“ Đàn ông cũng thế chứ, giàu như ông thiếu gì các em nhí thơm tho xinh đẹp, sao cứ nhằm mỗi cô Tình ?”
“ Không biết, bố ai mà biết . Khổ con bé, giờ này chả biết lênh đênh nơi đâu. Rồi liệu có thoát được hải tặc không?"
Tên đầu nẫu cứ ngồi làu bàu quên phứt chồng bản thảo hoàn tất đang làm hắn khoái chí. Lập tức gã cũng chìm đắm vào nghĩ ngợi . Emily trong truyện đã chết rồi, cuốn tiểu thuyết cũng đã dịch xong, gã thấy lưu luyến như vừa dứt khỏi một căn nhà đã sống gắn bó với từng đồ đạc, khỏi một mảng đời huyền  ảo mà gã cũng tham dự, cũng vui buồn theo số phận của mỗi nhân vật.
Trang sách đã khép lại, cửa buồng “nhốt” gã đã mở ra, gã sẽ lại về với căn phòng của gã, với cuộc đời thường có lão gácdan, thằng giả hành khất, cô Tố Oanh và nhất là có nàng Emily ở ngoài đời. Mấy hôm nay nàng ở đâu, có trở về căn buồng đó không, có đeo vòng gắn đồng hồ gã tặng, và nhất là có lúc nào nghĩ tới gã?
Cả hai cứ ngồi nín thinh như vậy cho tới lúc tên đầu nậu lên tiếng :
“ Dịch tiếp cho tớ cuốn nữa, cũng năm phần trăm giá bìa như cuốn này. “
Khó khăn gã mới hiểu ý “ông chủ thầu” , chẳng hiểu sao gã buột ra một câu ẩm ương
” Tôi sợ rằng … tôi không còn kịp làm nữa … còn quá ít thời gian.”
“ Cuốn này không gấp như cuốn trứoc, cậu cứ nhẩn nha dịch, cuối năm xong cũng được. “
“ Không kịp, không kịp đâu….”
“ Còn những hơn nửa năm , kịp chán…”
“ Không, ý tôi không phải thế, tôi muốn nói tôi không còn thời gian nữa. Hết rồi, sắp hết rồi…”
Thằng đầu nậu ghé nhìn mắt gã :
“ Cậu tỉnh hay mơ, tính vượt biên theo cô Tình hả?”
“ Làm gì có chuyện đó. Anh còn lạ gì, tôi muốn cũng chẳng được, tiền đâu ra, tôi chỉ sắp … sắp chết thôi…”
Thằng đầu nậu kêu to :
“ Bỏ mẹ, mới có hai lon bia mà đã xỉn, chiều nay còn nhậu làm sao?”
“ Không, tôi không nhậu nữa đâu.”
“ Trốn sao được ? Chiều nay phải ăn mừng bản dịch hoàn thành chứ, làm ngay tại đây , tôi sẽ gọi hai em tới hầu rượu, phải cho cậu hưởng thụ trước khi… cậu chết  chớ. “
Gã tái mặt:
“ Sao ông nói thế? Sao ông lại rủa tôi chết?”
Hắn phá ra cười, chỉ mặt gã:
“ Thì chính miệng cậu vừa nói " tôi chỉ sắp chết mà ". Hỏi thực nhé, cậu có điều gì lo nghĩ lắm phải không? Thỉnh thoảng cứ phẫn lên nói chết chết hoài?”
Gã chối bay biến, quả thực, có gì phải lo lắng đâu, ngay cả lời báo trước cái chết bất đắc kỳ tử cũng chìm mất trong vô vàn ý nghĩ hàng ngày, riêng lúc này , ám ảnh cái chết đè nặng làm gã nổi máu bất cần đời, cười oang oang :
“ Thì nhậu, nhưng ông phải kiếm được “cuốc lủi” mới đã, cái thứ bia lon rõ thực trưởng giả học làm sang, chỉ gãi ngứa. Người tử tế ai uống thứ đó.“
Thằng đầu nậu cười phá :
“ Ghê quá nhỉ, chiều  nay sẽ có ngay hai lít rượu “làng vân” chính hiệu Bắc kỳ, nhớ đừng từ chối. Còn khoản em út nữa , chịu không?”
“Chịu chớ, khoản đó là phải có chớ, nhớ chọn em to con, cỡ nàng Emily trong truyện ấy…”
Và gã cười sằng sặc :
Núng nẩy nồng nây, chạng rạng ra giàng. …”

                 (còn tiếp)

Tagged

0 nhận xét