Open top menu
Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013




                    



Mấy hôm nay buổi trưa Sàigòn nóng tới 37 độ, bởi vậy từ sáng sớm, quán cà phê đã đông đủ   tranh thủ uống sớm tránh nắng trưa. Sáng nay  thằng Bảy xe ôm đi khách, bù lại, có thêm thằng Vẻ, con trai bà Năm củ cải, mặt mũi cau có, ngồi mãi góc quán, lầm lì trước ly cà phê làm chị Gái hủ tiếu ngạc nhiên :

“ ủa …gần 9 giờ rồi sao không đi làm , bộ mày dậy muộn nhỡ xe đưa rước rồi nghỉ luôn hả ?”

Thằng Vẻ cằn nhằn :

“ Nhỡ xe hồi nào ? Bữa nay có dậy từ nửa đêm cũng chẳng đi làm được ?”

“ Vậy…mày bị đuổi việc ?”

Thằng con trai trợn mắt :

“ Đuổi đâu mà đuổi , bà này nhiều chuyện ?”

Chị Gái hủ tiếu dịu giọng :

“ Vậy chắc làm ca kíp nhiều nên nghỉ bù chứ gì ?”

Thằng con bà Năm củ cải đổ quạu :

“ Bà này toàn đoán mò. Xí nghiệp lấy đâu ra việc mà làm…nghỉ cả tháng nay rồi…”

Cô Phượng cave cười cười :

“ Nghỉ ăn lương chờ việc , vừa được chơi vừa được tiền…”

Thằng Vẻ cau có :

“ Có mà ăn lương chờ …chết. Đến tiền bảo hiểm nó còn quỵt lấy đâu ra tiền…chờ việc…”

Gã Ky Quèn góp chuyện :

“ Cái đó có chính sách rõ ràng, chủ nó quỵt thì đình công.”

Ong đại tá hưu lên tiếng :

“ Làm gì cũng có tổ chức chớ ? Vậy tụi bay đã báo cáo công đoàn nhờ bênh vực quyền lợi công nhân chưa ?”

Thằng Vẻ nóng mắt, văng tục :

“ Công đoàn  cái con..cặc.Tụi nó với tụi Phòng lao động ăn cánh với nhau  bợ đỡ chủ Nhật, chủ Hàn, chủ Đài Loan … ăn phong bì cả rồi, ở đó mà bênh vực công nhân.”

Ong đại tá hưu quát :

“Thằng này láo, công đoàn là cha là mẹ, luôn lo lắng cho đời sống công nhân sao mày dám chửi bậy ? vậy tao hỏi mày lương tháng mày bao nhiêu ?”

Thằng Vẻ lậu bạu :

“ Tháng có 850 ngàn lương chính , cả phụ cấp vào được triệu chứ mấy ?”

Ông đại tá hưu reo lên :

“ Vậy là mày lương cao quá rồi. Cao hơn nông dân . Nông dân đầu tắt mặt tối hàng tháng thu nhập quy ra tiền chỉ khoảng 300 ngàn thôi chứ mấy.”

“ Nông dân ở dưới quê không phải mất tiền thuê nhà trọ, không phải trả tiền điện, tiền nước rồi bao nhiêu chi phí khác nữa. Ong so sánh vậy sao được. Ong đi mà tới xí nghiệp tôi nói chuyện với công nhân. Nó ném đá vỡ đầu .”

Ong đại tá hưu hoảng sợ né đầu y như có hòn đá ném vào ông . Vừa lúc đó thằng Bảy xe ôm chạy vào quán la lớn :

“ Í mèn ôi…thiệt chẳng kém gì đón Tổng Thống Mỹ Obama..”

Cô Phượng cave láu táu :

“ Đón ai vậy mày …”

Thằng Bảy xe ôm trầm trồ :

“ Chạy từ sân bay Tân Sơn Nhất nào đoàn mô tô hụ còi, nào cả đoàn xe chở toàn cấp cao…”

Cô Phượng cave sốt ruột :

“ Đón ai vậy mày ?”

Thằng Bảy xe ôm vẻ quan trọng :

“ Đón ông Ních Vudixich chứ đón ai ?”

Chị Gái hủ tíu thắc mắc :

“ Ních-vú-xích là ai ?”

Cô Phượng cave ồ lên :

“ À…tưởng ai...cha không chân không tay sang Việt Nam diễn thuyết cho người tàn tật…”

Gã Ky Quèn ngắt lời :

“ Không chân không tay mà nghị lực phi thường. Cha Nick này  đã tới rất nhiều quốc gia và đã gặp 8 nguyên thủ thế giới. Cha được mời tới Việt Nam để nói chuyện cho công chúng nghe chứ không phải để tôn vinh người tàn tật . Chuyến đi của chả nhà tài trợ phải chi tới 34 tỉ đồng chứ không ít …”

Ông Tư Gà nướng trợn mắt :

“ 34 tỉ đồng ? Vậy rồi chả nói những chuyện gì ?”

Gã Ky Quèn cười hể hả :

“ Về tình yêu cuộc sống, về bí quyết vượt qua khó khăn, mặc cảm , về niềm tin  mãnh liệt vào tương lai và trong hoàn cảnh nào cũng không buông xuôi…”

Cô Phượng cave cười rinh rích :

“ Thằng Vẻ nghe chưa ? Dẫu phải làm việc không có lương, phải chờ việc dài dài cũng không được buông xuôi, vẫn phải tin vào tương lai, nghe chưa ?”

Thằng Vẻ văng tục :

“ Tin…tin cái củ cặc…bụng đói, mắt mờ, chân run sao mà tin ?”

Cô Phượng cave quát :

“ Tầm bậy mày…Chả nói cho cả vạn người đủ chân đủ tay còn tin xái cổ, mày là cái thớ gì  không tin. Chả còn nói gì nữa không ?”

Gã Ky Quèn cười cười :

“ Chả còn nói khi gặp gỡ doanh nhân :” “Hãy nhìn vào Bác Hồ của quý vị, nhìn vào sự can đảm của người khi dám mơ giấc mơ lớn và dám dấn thân, từng bước hiện thực giấc mơ đó”.

Thằng Bảy xe ôm bô bô :

“ Nói vậy hèn chi được trực tiếp truyền hình, được bà Phó Doan ca ngợi…Ủa mà giấc mơ lớn của Bác Hồ là gì vậy cà ?”

Ông đại ta hưu quát :

“ Vậy cũng phải hỏi. Là đưa toàn thể dân tộc ta lên thiên đàng cộng sản chứ còn gì ?”

Cô Phượng cave chợt phá ra cười :

“ Vậy thôi rồi…

 "Thế là hết từ nay Nick đi mãi

Đừng mong chi ngày trở lại Nick ơi ..."

Cả quán cười ồ. Riêng ông đại tá hưu chẳng hiểu chuyện gì cứ ngây mặt…”



28-5-2013








0 nhận xét