Open top menu
Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013




                                            (tiếp theo)




Dù “lão già” ra sức ép, bác ba Phi cũng chỉ uống được hai cốc ngắm hai lượt cô tiếp viên chân dài ghé rót nước. Ra tới ngoài cửa , “lão già” nháy mắt, cười cười :

“ Sao ? cảm tưởng bác thấy sao ?”

Bác Ba Phi thật thà :

“ Thường quá…so với Sàigòn thua xa…”

Lão già trố mắt :

“ Thua ở chỗ nào ?”

Bác Ba Phi cười  hề hề :

“ Là tôi cũng nghe kể lại thôi chứ đâu đã mục sở thị… Tôi nghe người ta nói các quán như thế này mấy cô tiếp viên sẵn sàng nhảy lên bàn thoát y . Cha nào ưng thì dắt  tay em sang phòng bên . Vậy khách mới chịu …chứ còn chỉ đi lui đi tới cho “ngó” suông thế này , lại bắt uống đầy một bụng nước, chắc nó đập tan quán luôn …”

Lão già có vẻ khoái chí , cười  hô hố :

“ Đúng đúng……Ăn chơi thì kể gì …tốn kém phải không ? Xả láng luôn.  Đã cất công đi tới tận đây gặp toàn các em chân cẳng nõn nà thế kia mà chỉ “ngó” suông thôi thì thật đúng ăn chơi nửa mùa …đúng…bác nói đúng…tôi chịu bác…”

           Rồi nổi hứng, “lão già” đánh xe đưa bác Ba Phi tới một quán nhậu mà lão cam đoan chỉ trừ …thịt chó thôi , còn thịt gì cũng có. Quán không đông lắm. Hình như đã quen từ trước, vừa nhác thấy bóng “lão già”, chị chủ quán béo múp đã reo lên vui vẻ :

“ Chà… anh Tư….hôm nay Cali có bão sao anh Tư ghé đây ?”

“Lão già” cười  hềnh hệch :

“ Bão Katrina đấy. Em út đâu hết cả rồi ?”

Chị chủ quán gọi với vào trong bếp :

“ Các em đâu…ra hết cả đây…có VIP tới nè…”

  Lập tức ba cô tiếp viên trẻ măng chạy ra.  Cô nào cô nấy đẹp nõn đẹp nà, nói tiếng Việt veo véo khiến bác Ba Phi cứ ngỡ mình đang ở quán nhậu làng nướng Sàigòn chứ không phải Quận Cam Cali.

 “ Lão già” đưa cho bác Ba Phi cuốn thực đơn gọi thức ăn. Vừa mới xem qua, bác  đã giật mình đánh thót :

“ Chèn đéc ôi…tiết canh vịt 20 đô la, gỏi vịt 25 đô la, vịt nướng chao 25 đô la…Giá cả thế này bằng cắt cổ …”

“Lão già” lên giọng an ủi :

“ Rẻ nhất Cali rồi bố. Bố thích gì cứ gọi . Bữa nay tôi đãi…”

Bác Ba Phi gật đầu :

“ Nếu vậy thì hôm nay tôi đốt  cho cháy túi ông. Trước hết thử món tiết canh vịt coi sao !”

Chỉ một loáng, đĩa tiết canh vịt được một cô “mắt nâu môi trầm” theo kiểu  Mỹ Tâm bưng ra. Bác Ba Phi ngắm nghía đĩa tiết canh, thở dài sườn sượt :

“ Chèn đéc ôi…đĩa tiết canh mỏng dính như lá lúa vầy mà nó giã những 20 đô la tức hơn 400 ngàn. Ơ VN đĩa tiết canh này giỏi lắm 20 ngàn là hết cỡ thợ mộc. Thật đúng  là nó cắt cổ…cắt cổ…”

“ Lão già” an ủi :

“ Thôi kệ , mấy khi nó vớ được  ông khách từ Việt Nam sang. Để tôi giới thiệu bác với tụi nó cho …thân mật nha…”

Nói rồi “lão già” cất tiếng oang oang :

“ Anh giới thiệu với mấy em nha…đây là anh Ba Phi, Tổng Giám đốc Công ty VIP Sàigòn mới sang đây tìm hiểu thị trường mở nhà hàng …bia ôm. Vậy mấy  em phải tiếp đón cho thật nhiệt tình, chu đáo không thì anh sẽ cắt hết tiền..típ…”

Nghe xong màn giới thiệu long trọng , cả mấy cô ùa tới vây kín  bác Ba Phi hệt như các fan tới xin chữ ký của ca sĩ .

Bác Ba Phi cười hề hề :

“ Các cô đã sang được tới Mỹ rồi vẫn còn làm tiếp viên kia à ?”

Cô “mắt nâu môi trầm” bật bia tanh tách , bày nguyên một nửa bộ ngực trần lên bàn nhậu trợn mắt cãi :

“ Mỹ Mẽo gì thì cũng cần có…tiếp viên chứ anh. Đó cũng là một nghề mà…”

Cô áo đỏ dáng vẻ “trí thức” nhất trong mấy cô  lên giọng lý sự :

“ Mà lại là nghề có từ thời thượng cổ , có trước cả nhà khoa học, nhà thơ, nhà văn nữa kia đấy. Không tin anh cứ giở kinh thánh ra coi…”

Bác Ba Phi chắp tay vái :

“ Mấy cô nói năng thế này thì ăn đứt mấy cô trong nước rồi..”

“ Lão già” cười phá :

“ Vậy mấy cô trong nước nói năng thế nào ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Mà tôi có đi bao giờ mà biết, chỉ gặp các cô ấy ăn quà ngoài chợ rồi nghe các cô ấy nói chuyện mà phát khiếp…”

Cô áo xanh rót bia vào ly bác Ba Phi , tò mò :

“ Phải mấy cô nói tiếng “ Đan Mạch” không ?”

Bác Ba Phi ngớ người :

“ Nói tiếng Việt chớ, sao lại nói tiếng Đan Mạch…”

Cô “mắt nâu môi trầm” cười ré, ngả hết cả người vào vai bác Ba Phi, ỏn ẻn :

“ Nói tiếng Đan Mạch tức là chửi thề tía lia đó anh ơi …”

Bác Ba Phi “à” lên vỡ lẽ :

“ Vậy thì đúng rồi, mấy cô đó vừa ăn bún bò Huế vừa Đan Mạch tía lia kiến bà bán bún phải kêu trời : tụi bay cứ chưởi vầy bạt vía hết khách của tao ai còn dám ngồi ăn …”

Mấy cô phá ra cười nắc nẻ . “Lão già” xua tay phản đối :

“ Mấy cô đừng có chê …nói tiếng  Đan Mạch vậy mới dzui…nghề này lấy dzui làm chính mà…bởi vậy mới nói “mua vui cho thiên hạ” là vậy …”

Cô áo đỏ láu táu :

“ Sai rồi anh ơi…vui ít buồn nhiều…như cái con Lan mắt nâu này đó, nó làm khối anh khóc than thấu  trời xanh kìa…”

Thì ra cô mắt nâu là gái miệt vườn mãi trên Tân Châu – Châu Đốc lận. Mối tình đầu là anh hàng xóm chạy xe ôm. Anh này chiều người yêu chở cô lên tuốt Sàigòn du lịch…Suối Tiên với Văn Thánh. Vì ít tiền nên không dám thuê khách sạn, đành trải ni lông trên thảm cỏ công viên, ăn bánh mì , uống nước tinh khiết và kề bên nhau  ngắm…sao trời.

Chơi Sàigòn được ba ngày, anh xe ôm về quê, còn cô “mắt nâu” đòi ở lại vì mới tìm ra “ông anh con dượng Bảy” nhà ở Sàigòn. Sau một tháng ở dưới quê chờ đợi mỏi mòn, anh xe ôm tính đi Sàigòn để tìm người yêu thì nhận bất ngờ nhận được thư  cô viết về hiện đã xin được việc làm thợ may ở Sàigòn và “ chân thành đề nghị anh đừng có chờ em như đã ước hẹn. Hiện em đã “định cư” ở… Sàigòn không về cái xứ lụt lội quanh năm sống chung với “ mùa nước nổi”  ấy nữa” .

Anh xe ôm thất tình , khóc cạn nước mắt, suốt ba ngày ba đêm lảm nhảm, không ăn không ngủ tưởng hồn về chín suối. Rất may có cô hàng xóm tốt bụng, cảm thương người con trai đa tình nên đã thế mạng cô “mắt nâu”, ngày đêm tận tình săn sóc đã cứu mạng được người con trai đa tình.

Trong khi đó ở Sàigòn, “ông anh con dượng Bảy” đã kịp đưa cô “mắt nâu” đi “trăng mật” khắp Đà Lạt, Vũng Tàu…tất nhiên không phải nằm bãi cỏ công viên như anh xe ôm mà toàn trọ khách sạn máy lạnh và ăn cơm nhà hàng.

Những tưởng cô “mắt nâu” sẽ vĩnh viễn gắn bó với “ông anh con dượng Bảy” nào ngờ cái nghề lái taxi của anh cũng chỉ hơn cái nghề xe ôm của người tình cũ có…hai cái bánh xe, cô “mắt nâu” đâu có chịu dừng ở đó, mộng của cô cao hơn nhiều. Cô “đổi mới tư duy”, suy nghĩ về cuộc đời của người con gái khác hẳn má cô dưới quê, , không , dại gì mà cam chịu “ như hạt mưa sa”, rơi nhằm chỗ nào phải chịu chỗ đó, cô phải chọn chỗ nào cho đáng với “mắt nâu, môi trầm” của mình chớ.

 Lấy mấy anh “nhà mặt phố, bố làm to” ? Không được – bọn này sẵn tiền ăn nhậu tối ngày, lấy nó đêm về hầu say xỉn , ói mửa đầy nhà có mà chết. Làm bồ nhí” , “gái bao” cho mấy anh đại gia ? Tiền nhiều thật đấy nhưng nguy hiểm lắm, đổ bể ra, con vợ cả nó cho ăn ca a xít thì tàn một đời hoa. Lấy Đài Loan tiền chẳng bao nhiêu mà phải dấn thân sang xứ người đầy bất trắc , khác gì “chiêu Quân cống Hồ”. Vậy suy đi tính lại tìm một nơi cho “hạt mưa rơi” trên …đất Mỹ là tốt hơn cả.

Quyết định vậy cô “mắt nâu” quyết tâm “bắt” cho  được một anh Việt kiều “quá giang” sang định cư “thế giới tự do”. Mục tiêu có rồi nhưng thực hiện cách nào đây ? Sau khi mácketing mọi mặt, cô nhận ra rằng nơi “tiếp cận” mấy anh Việt kiều đang “tìm bạn bốn phương” tốt nhất là ở …nhà hàng. Thế là cô “bái bai” anh lái taxi sau khi đã “bắc thang lên hỏi ông trời” một số tiền đủ để thuê nhà trọ, sắm xe Spâyxì và cả một tủ váy áo “sành điệu”.

Chỉ sau ba tháng làm tiếp viên nhà hàng karaoke “Con nai vàng” cô đã tạo được cả nửa tá “cây si” luôn trồng trước cửa phòng trọ và cửa nhà hàng. Tất nhiên trong đám đó cô chọn anh Việt kiều, tuy không đến nỗi “ngơ ngác con nai vàng” nhưng cũng đủ si tình để khăng khăng nắm tay xin thề xin được cưới cô làm vợ và đưa “con ngựa ô rước cô về…Mỹ”.

Sau khi đã “tìm hiểu” kỹ càng qua những lời kể lể, những cuốn an bom, những giấy tờ chứng minh, yên tâm về gốc gác thứ thiệt chứ  chẳng phải lừa đảo như mấy anh Việt kiều “hồi hộp” , cô OK lấy anh Việt kiều tuy chẳng còn trẻ nữa, cũng đã ngoại ngũ tuần nhưng được cái chưa vợ chưa con.

Thế là mọi diễn biến đúng như kịch bản phim truyền hình nhiều tập .

Tập một : làm thủ tục đăng ký kết hôn, làm đám cưới tuy không về quê nhà tổ chức nhưng bù lại làm ở  khách sạn ở Sàigòn nên gia đình cô cũng mát mặt.

Tập hai : hết tuần trăng mật , anh Việt kiều bay về Mỹ, thiết lập nhịp cầu Ô Thước qua đó mỗi tháng Ngưu Lang gửi về cho Chức Nữ đang ngong ngóng ngày xuất cảnh mỗi tháng 200 đô la cùng những lời thương nhớ thường trích trong vở cải lương “ Cây sầu riêng trổ bồng” và động viên nàng kiên trì “vọng phu”, thế nào cũng có ngày được …lãnh sự quán Mỹ phỏng  vấn.

Tập 3 : Chàng đưa nàng “về dinh” bằng chuyến bay xuyên lục địa của hãng Eva. Mọi chuyện diễn  ra y chang những lời chàng thề thốt chỉ có một chút xíu trục trặc : đó là chàng không phải  là kỹ sư ô tô mà chỉ là thợ rửa xe ở một tiệm phục vụ khách dọc đường. Nhà cửa cũng không giống như trong những tấm ảnh mầu (sau mới biết là chụp ở nhà ông…chủ tiệm rửa xe) mà chỉ ở thuê tháng 300 đôla  trong một ga ra cũ có một phòng vừa ăn vừa ở vừa nấu bếp vừa kê được cái giường đôi là hết chỗ.

Trong tình yêu, trục trặc vậy nhỏ như con thỏ, nhưng với cô lại là trục trặc…chết người.

Oh My God..Còn đâu phòng khách trải thảm rộng thênh thang với bộ xa lông bọc da khổng lồ ? Còn đâu đèn chùm toả sáng lung linh như trong lâu đài cổ tích ? Còn đâu phòng ăn sáng choang với ly tách pha lê, dao nĩa bằng bạc ?

Hàng ngày chồng đi làm, cô nằm dài trên giường, vắt tay lên trán ngẫm nghĩ mà ngán ngẩm cuộc đời. Khởi đầu là anh xe hai bánh, tiếp đến anh bốn bánh không lẽ  kết thúc cũng vẫn là anh bốn bánh mà lại không phải lái mà chỉ rửa xe ?

Cô rủa thầm :

“Anh ơi, nếu mộng không thành thì sao ? “



                                             ( còn tiếp)

0 nhận xét