Open top menu
Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

                 


Mới chập tối, thằng Bảy xe ôm đã la hoảng :
“ Ghê quá…ghê quá…vợ giận chồng cắt cổ con gái mới hai tuổi…”
Cô Phượng cave vội vàng :
“ Ở đâu vậy Bảy ? Mày thả vịt hả ? Sang tháng Năm rồi đâu còn cá tháng Tư ?”
Thằng Bảy xe ôm gân cổ cãi :
“ Chuyện thiệt chớ bộ… ở xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi chớ đâu …”
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
“ Trời đất loạn âm loạn dương..con giết cha..vợ giết chồng…giờ lại mẹ giết con gái…”
Gã Ký Quèn lắc quày quạy :
“ Không phải do trời đất đâu , do con người …con người  bây giờ không còn sợ trời, không còn sợ Phật , không sợ thần thánh, không sợ ma quỷ…”
Cô Phượng cave ngắt lời:
“ Ma quỷ cũng không sợ thì người ta sợ cái gì hả anh Ký Quèn…”
Thằng Bảy xe ôm  cướp lời, cười hô hố :
“ Tôi sợ nhất các … “anh hùng núp”…”
Cô Phượng cave giả vờ :
“ Anh hùng Núp là anh hùng người dân tộc Tây Nguyên thời chống Pháp  . Chết mục xương rồi ai còn sợ ?”
Thằng Bảy xe ôm lắc đầu :
“ Anh hùng núp là cảnh sát giao thông không đứng chốt ngã ba ngã tư  mà núp chỗ kín chờ  xe chạy qua xồ ra thổi ăn tiền phạt…”
Cô Phượng cave cười cười :
“ Thì chỉ có mày chạy xe ôm mới sợ “anh hùng núp”  thôi . Làm ăn lương thiện sợ gì …”
Thằng Bảy xe ôm cãi :
“ Nhầm chết…thời bây giờ anh nào chẳng sợ “anh hùng núp”. Như  tiệm bán ti vi đầu hẻm kìa. Mấy năm nay buôn bán ì xèo, chỉ nộp thuế cho công an phường , qua mặt công an kinh tế quận. Thế là một hôm đồng chí công an giả khách hàng mua một lúc 5 cái ti vi to tổ chảng yêu cầu chở về tận nhà. Chủ tiệm tưởng món hời, sốt sắng kêu xe chở ngay. Nào ngờ dọc đường, các đồng chí công an kinh tế núp sẵn xồ ra chặn yêu cầu cho coi giấy tờ gốc….”
Cô Phượng cave kêu lên :
“ Í chết mẹ…buôn bán bây giờ đa số là hàng trôi nổi, hàng trốn thuế lấy đâu ra giấy tờ gốc ?”
Thằng Bảy xe ôm cười to :
“ Bởi vậy…“anh hùng núp” vớ được con mồi bự mừng hết lớn, lập biên bản khám nhà , tịch thu cả một xe ti vi còn doạ bắt tạm giam chủ tiệm nữa làm cha này sợ quá chạy ngược chạy xuôi lót tay vài trăm triệu mới thoát. Kể từ đó tháng nào cũng nộp tiền cho các “anh hùng núp” trên công an  kinh tế quận , bố bảo không dám qua mặt ”
Gã Ký Quèn cũng góp chuyện:
“ Chẳng cứ cảnh sát giao thông, công an kinh tế mới là “anh hùng núp” mà đâu đâu cũng có. Cứ vào các khách sạn quốc tế 5 sao 7 sao coi, mấy chị làm phòng, mấy cô tiếp tân, mấy cha bảo vệ không khéo là “anh hùng núp” cả đấy. Rồi các Công ty nhà nước, các cơ quan, ngay thế giới ảo  internet cũng có luôn. Bởi vậy nhất cử nhất động, lời ăn tiếng nói, cứ có mùi “bất mãn” là các “anh hùng núp” ghi âm ghi hình  hết…”
Cô Phượng cave cười cười :
“ Anh Ký Quèn bảo đâu đâu cũng có vậy trong quán mình có không ?”
Thằng Bảy xe ôm nhìn trước nhìn sau cười  ré :
“ Có chứ sao không? Có điều “anh hùng” này không cần “núp” cứ khơi khơi đi đứng nói năng …”
Cô Phượng cave thắc mắc :
“ Ai vậy mầy ?”
Thằng Bảy xe ôm cố nín cười :
“ Thì ông Ba đại tá hưu chớ ai. Ong cứ ngồi góc quán uống cà phê lắng nghe  bà con trong quán nói gì ghi hết. Nhất ăn nói linh tinh, chửi đảng nhà nước như …chị Phượng cave là ổng ghi tuốt luốt…”
Cô Phượng cave chạy tới gõ vào đầu thằngBảy xe ôm làm nó rụt cả cổ lại. Cô la chói lói :
“ Mày nghe tao ăn nói linh tinh hồi nào ? Mày thấy tao chửi đảng nhà nước hồi nào ?”
Gã Ký Quèn xua xua tay :
“ Thôi thôi đừng cãi nhau . May hôm nay vắng mặt ông đại tá hưu chứ không ổng lại ghi cô Phượng cave vào hồ sơ không khéo có ngày cô nhận “giấy mời”….”
Cô Phượng cave tái mặt :
“ Giấy mời đi đâu ?”
Gã Ký Quèn bật cười :
“ Đi gặp công an  chứ đi đâu …”
Cô Phương cave xanh mặt, cãi lấy cãi để :
“ Tôi có hoạt động, phát biểu gì  bậy bạ đâu mà có “giấy mời”. Quán này nặng tội nhất phải là thằng Bảy xe ôm . Cứ mở miệng ra là chửi đảng chửi nhà nước, phen này nói chú Ba đại tá hưu cho nó đi gỡ vài cuốn lịch…”
Thằng Bảy xe ôm gân cổ :
“ Tôi chẳng qua giỡn cho dzui thôi…ở cái quán này chửi chế độ đểu nhất phải là anh Ký Quèn…anh có máy vi tính vào được in- te-nét có nhiều tin tức độc hại nên chửi mới ác đó ạ…”
Gã Ký Quèn la toáng :
“ Mày nói vậy không sợ chú Tư Gà nướng cười cho thối mũi hả mày ? Chú Tư tuy ít nói nhưng đã nói câu nào là chết người câu đó. Như tuần trước , chú bảo nguyên thủ quốc gia các nước đều du học bên tây có bằng tiến sĩ thứ thiệt cả, còn lãnh đạo cấp cao xứ mình toàn là y tá, giáo viên cấp 2 với thợ trồng rừng cả thôi…”
Ong Tư Gà nướng cao giọng :
“ Tao nói vậy có sai đâu ? Thì mấy cha đó có cha nào học hành đến nơi đến chốn ? Như ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang so với Tổng Thống Obama có khác nào so  …”
Cô Phượng cave nhìn ra cửa nhác thấy ông đại tá hưu, vội xua tay :
“ Thôi nha…thôi nha…anh hùng núp đến rồi kìa…mọi người giữ mồm giữ miệng nha…”
Cả quán cười ồ. Riêng ông đại tá hưu chẳng hiểu gì , cứ ngây như trời trồng . Vừa lúc đó tivi truyền hình trực tiếp lễ hội kỷ niệm chiến thắng Điện Biên. Ông đại tá hưu hể hả :
“ Lễ kỷ niệm năm nay lớn quá có cả Tổng Bí thơ, nguyên Tổng Bí thơ, Chủ tịch nước, nguyên Chủ tịch nước…”
Gã Ký Quèn bỗng rú lên, hai tay bưng mắt,  miệng lắp bắp :
“ Con lậy cụ…con lậy cụ…”
Cô Phượng cave la hoảng :
“ Anh Ký Quèn động kinh hả…anh lậy cụ nào vậy ?”
Gã Ký Quèn chợt tỉnh , cười cười :
“ Cụ..lịch sử chứ còn cụ nào ?”
Thằng Bảy xe ôm thắc mắc :
“ Cụ lịch sử là cụ nào, mà cụ nói gì mà anh lậy như tế sao thế ?”
Gã Ký Quèn cười hô hố :
“ Cụ quát :Tao hết tiền rồi…thôi không ăn xin nữa…giải tán…giải tán về lo đánh Tàu kẻo nó kéo dàn khoan khủng vào biển nước ta rồi kìa…”
Ông đại tá hưu đập bàn quát :
“ Thằng Ký Quèn xỏ lá…mày bảo ai ăn xin ?”
Gã Ký Quèn vội vàng :
“ Dạ cụ lịch sử chửi tôi tức là tôi ăn xin đấy ạ…”
Thằng Bảy xe ôm cười lớn :
“ Hiểu rồi…hiểu rồi…cái này kêu bằng ăn mày dĩ vãng đúng chưa ?”
Cả quán cười ồ. Riêng ông đại tá hưu mặt đỏ tía tai…

7-5-2014



0 nhận xét