Open top menu
Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014



                          (tiếp theo)




Chị Kelly Thi kể lể :

“ Tôi có cô bạn ở Houston , nó bảo tại khu nhà cao cấp Memorial, giá nhà toàn vài  triệu đô trở lên vậy mà có mấy ông cán bộ Việt cộng đã mua nhà ở đó rồi khoá cửa để đấy, chắc mai mốt hạ cánh an toàn thì kéo gia đình sang cư ngụ…”

Bác Ba Phi tròn mắt :

“ Mua nhà rồi không ở, để đó.Vậy mà Mỹ nó cũng cho mua à ?”

Chị Kelly Thi cười phá :

“ Bên này cứ có tiền, bác muốn mua gì mua.Mua cả dẫy phố rồi đóng cửa để đó cũng được.Không như ở Việt Nam nhà phải có hộ khẩu, có người cư ngụ, nhà để trống Nhà nước “mượn” luôn, gọi là mượn cho sang, thực chất là cướp, có bắc thang lên hỏi ông…Nguyễn Phú Trọng cũng chẳng đòi được…”

“Lão già” đế thêm:

“ Nhà đất ở Việt Nam gọi là sở hữu toàn dân nhưng thực ra là của Đảng. Người dân không có quyền sở hữu mà chỉ có quyền sử dụng  thôi.Khác với ở ta, nước Mỹ cũng như nhiều nước khác, pháp luật thừa nhận quyền sở hữu của người dân với đất đai và nhà ở…”

Bác Ba Phi thở dài :

“ Sao ở bên này người dân được ưu tiên, ưu đãi vậy. Chẳng bù cho ở nhà , người dân bị làm khó dễ đủ điều. Có cái đất cái nhà do cha ông để lại, nay nó hoạnh hoẹ giấy tờ sổ đỏ, mai nó doạ quy hoạch , giải toả…”

Chị Kelly Thi cười cười :

“ Vậy mà Đảng vẫn bảo Nhà nước ta  là từ dân mà ra, do dân, vì dân…”

Cơm nước xong, bà chủ nhà mang cái bánh sinh nhật ra mời khách :

“ Bánh này sinh nhật tôi từ mấy hôm trước. Đặt mua rồi nhưng chẳng có ai tới dự sinh nhật với mình nên chán bỏ tủ lạnh. May hôm nay có khách tới chơi nên mang ra mời đây…”

Chị Kelly Thi tỏ vẻ thông cảm :

“ Sao bà không bán nhà về San Joses hay  Quận Cam mà ở cho có đông người Việt mình , ở đây heo hút , vắng người Việt buồn chết…”

Bà chủ nhà cười buồn :

“ Ở đâu quen đấy chị ạ.Tôi với ông nhà tôi sống ở đây cả hai chục năm rồi, ông ấy nằm xuống ở đây, tôi không nỡ bỏ đi nơi khác . Với cả ở đây buôn bán quen rồi, rồi đi nơi khác liệu kiếm sống được không ?”

Chị Kelly Thi kêu lên :

“ Có tay nghề nấu phở như chị thì ở đâu mà chẳng sống được. Chị cứ về mở quán phở ở ngay đường Bolsa trung tâm Little Saigon coi, vừa đông vui toàn bà con Việt kiều vừa đông khách nữa kìa…”

“Lão gìa” xua xua tay :

“ Chưa chắc đâu ạ….chưa chắc về ngay trung tâm người Việt đã tốt hơn là chung  sống với người Mỹ. Tôi có một bà dì, hồi mới di tản sang Mỹ cũng ở ngay trung tâm Little Saigòn quây quần cùng họ hàng , anh chị em. Mấy năm đầu vui vẻ đầm ấm lắm, tết nhất, ngày nghỉ lễ đều tụ tập ở nhà ông trưởng họ, trò chuyện râm ran như pháo nổ. Hết ôn lại những ngày khủng khiếp còn kẹt lại Sàigòn, tới chuyện đi vượt biên một phần sống, chín phần chết . Rồi đến chuyện làm ăn, buôn bán hùn hạp.Trò đời nếu anh làm anh ăn, tôi làm tôi ăn, không dính dáng nhau về kinh tế thì không sao, trong ngoài êm thấm. Nhưng khi đã dính dáng tới hùn hạp, vay mượn, nhờ cậy đứng tên sang nhượng thì bắt đầu nảy ra mâu thuẫn. Con người ta lạ ghê lắm. Khi cùng sống chết trên một con thuyền thì san sẻ , chia nhau từng ngụm nước, từng miếng bánh khô . Nhưng tai qua nạn khỏi, đời sống sung túc khá giả dần lên thì người ta bắt đầu so đo , vun vén vào mình. Thế là họ hàng, anh em nảy sinh mâu thuẫn, từ chỗ mặt nặng mày nhẹ đến chỗ cãi cọ, chửi bới nhau thậm chí đe đưa nhau ra toà. Bà dì tôi cứ đau đầu nhức óc trong những mối quan hệ bùng nhùng đó. Thế là sau cùng bà không chịu nổi, quyết định bán nhà , chuyển công việc lên Wilsconsin mãi trên Bắc Mỹ , giáp Canada, sống tại một thị trấn nhỏ chỉ toàn có Mỹ trắng với Mỹ đen, bói không ra một gia đình Việt kiều. Thế là từ đó bà làm ăn sinh sống ngay trong cộng  đồng dân Mỹ chính hiệu, mới đầu còn bỡ ngỡ, vài ba năm sau hội nhập được vào cộng đồng của họ, sống thoải mái, vô tư, chỉ có điều con cái toàn nói tiếng Mỹ, học trường Mỹ y hệt Mỹ con vậy…”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Dứt hẳn cái gốc người Việt đi theo tôi cũngchưa hẳn là hay. Người ta phải có mồ mả, tổ tiên, ông bà. Đã đành là lập nghiệp bên này, là công dân Mỹ thì phải theo phong tục, tập quán ở đây, nhưng thỉnh thoảng cũng cần trở về quê nhà, dậy đỗ con em mình chớ quên mình là người Việt Nam….”

Chị Kelly Thi cười to :

“ Bác nói như ông Nguyễn Minh Triết sang đây bốc phét đó. Ong nói Việt kiều là máu của máu Việt Nam là thịt của thịt Việt Nam, là “khúc ruột ngàn năm” của Tổ Quốc. Nói thì hay vậy đó. Nhưng Việt kiều cứ đâm đầu về nước thử coi. Có anh mang cả triệu đô la về nước đầu tư. Lúc đầu tưởng ngon ăn. Sau rồi càng ngày càng phát sinh ra đủ thứ thuế má, quy định ràng buộc, nhất là cái đám cán bộ địa phương vòi vĩnh đủ điều. Sau cùng ông ta đành bỏ của chạy lấy người. Cũng may anh ta còn tỉnh táo, vẫn giữ quốc tịch Mỹ nên còn có cửa mà chạy về…”

Bà chủ nhà phản đối :

“ Không phải ai cũng thế cả đâu. Tôi biết có cậu em chồng đi đi về về làm ăn mấy năm nay . Lúc đầu cũng thấy vất vả, tiền bạc chẳng có bao nhiêu. Thế mà chỉ sau mấy năm giờ cậu ta phất lên thành giàu có rồi đấy…”

“ Lão già” chất vấn :

“ Ong em bà về Việt Nam làm ăn ngành nghề gì mà phất lên nhanh quá vậy ?”

Bà chủ nhà mau miệng :

“ Thoạt đầu buôn xe bãi rác từ Mỹ đem về nhưng Nhà nước chặt thuế dữ quá cộng thêm các khoản phụ thu trời ơi  đất hỡi thành ra lời lãi chẳng được bao nhiêu. Chú ấy tính rút lui về Mỹ thì bất ngờ có cơ hội nảy ra : buôn đất. Trước tiên là chú ấy tìm và kết thân với đám con cái cán bộ làm quy hoạch với đầu tư để dò la những dự án nào sắp mở để chạy mua đất lúc đang còn rẻ như bèo. Quả nhiên, sau một thời gian tung tiền ra mua gom những mảnh đất sau này sẽ là mặt tiền đường sẽ mở hoặc nằm ngay cạnh khu công nghiệp, khi giá đất lên vùn vụt cậu ta tung ra bán và lại tung tiền mua gom như lúc đầu. Cứ làm ăn theo kiểu đó chẳng mấy chốc cậu ta phất lên thành đại gia kinh doanh  nhà đất, lãi còn nhanh hơn các công ty địa ốc ở Mỹ…”

Bác Ba Phi thắc mắc :

“ Tôi tưởng Nhà nước chưa cho phép Việt kiều mua bán nhà kia mà ?”

Bà chủ nhà cười cười :

“ Luật là một chuyện…còn lệ nữa chớ…mà ở Việt Nam lệ bao giờ cũng cao hơn luật…”

Bác Ba Phi ngớ người :

“ Chị nói vậy là sao ?”

Bà chủ quán giải thích :

“ Luật kinh doanh địa ốc đương nhiên là chưa cho phép Việt kiều mua nhà rồi. Vậy thì nhờ người thân khác đứng tên lo gì ? Cậu em tôi sangViệt Nam tìm được một cô gái miệt vườn thật thà chất phác, lại xinh đẹp nữa. Thế là cậu ta tổ chức cưới và từ đó mua gom được mảnh đất nào lại để cho vợ đứng tên sổ đỏ…”

Chị Kelly Thi lè lưỡi :

“ Oi chết chết…sao mà dại thế không biết…cho nó đứng tên sổ đỏ sau này nó lật mình thì có mà bắc thang lên hỏi ông trời…”



                                                 (còn tiếp)

_displayNameOrEmail_ - _time_ - Remove

_text_








0 nhận xét