(tiếp theo)
Bà chủ nhà hỏi vặn :
“ Theo bác thì cách gì ?”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Kéo đến nhà mấy thằng cán bo hỏi cho ra nhẽ. Nếu không được kéo lên huyện, lên tỉnh, bát tụi nó giải quyết bằng được mới thôi…”
Bà chủ nhà cười cười :
“ Thế bác định kéo lên huyện, lên tỉnh một mình à ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Một khi đã xảy ra “giải toả mặt bằng” thì cả xóm cùng bị chứ riêng gì tôi. Bởi vậy phải kéo nhau cả xóm cùng đi chứ sao lại đi một mình ?
Bà chủ nhà vỗ tay reo lên :
“ Đấy nha…vậy là bác cũng thống nhất với tôi là phải biểu tình chống giải toả, giải phóng mặt bằng thì mới giữ được ruộng vườn , nhà cửa nhé…”
Vừa lúc đó lão già và chị Kelly Thi bước vào. Lão già reo lên :
“ Thì ra hai người ra ngoài này nói chuyện chính trị. Nhưng tôi nói cho quý vị biết nha…biểu tình cũng chẳng ưn thua gì đâu…Nông dân Thái Bình ngoài Bắc chẳng mấy lần biểu tình làm loạn xạ lên mà cũng có ăn thua gì đâu. Đặc biệt cái anh cộng sản châu Á này nó coi biểu tình chẳng là cái đinh gì hết. Cần thì nó mang súng đạn ra tiêu diệt ngay. Như ở bên Trung Quốc , sinh viên biểu tình cả trăm ngàn người, đen đặc cả quảng trường Thiên An Môn cộng sản cho xe tăng ra đè nát cả ngàn sinh viên. Để bảo vệ chế độc độc quyền lãnh đạo tụi nó sẵn sàng giết chết cả một dan tộc…”
Bà chủ nhà cười lớn :
“ Gớm cái cha này sao độc miệng ? Nó giết cả dân tộc rồi nó ở với ai, lấy ai cho tụi nó lãnh đạo ?”
“Lão già “ trợn mắt :
“Vậy chị không đọc trên internet hả ? Công an trung ương thì giương khẩu hiệu “ Còn Đảng, còn mình”, còn thằng Chánh văn phòng công an Thanh Hoá thì hăm doạ :” để bảo vệ sự sống còn của chế độ, công an sẵn sàng tiêu diệt cả một dân tộc.”
Bác Ba Phi đỏ quạu :
“ Má nó…Công an mà nói láo vậy ? Sao bảo công an nhân dân vì dân phục vụ kia mà…”
Chị Kelly Thi dài giọng :
“ Nó nói cái lỗ miệng mị dân vậy thôi, ai mà tin….”
“ Lão già” cắt ngang :
“ Đó là chuyện xưa rồi…mấy năm trước nó còn uốn giọng Đảng từ dân mà ra, Đảng là đứa con ưu tú của dân tộc, là đầy tớ của dân….Giờ thì thôi rồi nha…khỏi cần mị dân nữa…cứ thu thuế thoải mái, cứ giải phóng mặt bằng vô tội vạ…thằng dân cứ thế là im ro chịu trận thì sống, chống lại đòi khiếu kiện, biểu tình là cả bộ máy súng ống đầy mình nào công an vũ trang, cảnh sát 113, cảnh sát chống bạo động, lực lượng vũ trang tinh nhuệ, rồi bộ đội, dân phòng xúm vào giập nát ngay. Có nơi nó còn thuê cả lưu manh, nặc nô xông vào đánh đập người dân mà nó gọi là lực lượng tự phát nữa kìa. Như vụ đuổi sư sãi làng Mai tu tập ở Lâm Đồng đấy. Nó còn thuê cả mấy con mẹ mập xông vào bóp dế nhà sư…”
Bác Bác Ba Phi giơ hai tay bịt tai, lắc đầu quày quaỵ :
“ Thôi thôi …tôi phải về nước thôi…tôi phải về nước thôi…”
“Lão già” cười hềnh hệch :
“ Sao tự dưng bác cuống lên đòi về sớm vậy …”
Bác Ba Phi vẫn khăng khăng :
“ Tôi phải về thôi …tôi phải về thôi…”
Chị Kelly Thi bật cười :
“ Biết là bác phải về rồi. Nhưng sao bác cứ vội cuống lên vậy ?”
Bác Ba Phi thật thà :
“ Tôi cứ ở mãi bên này, nghe các quý vị toàn nói chuyện tham nhũng, độc tài, tàn ác, xấu xa của Đảng Chính phủ khiến tôi chán nản quá…chắc phải bỏ xứ mà đi như các quý vị bên này mất thôi…”
” Lão già” gật gật cái đầu :
“ Bác nói đúng đó. Thời nay ai có điều kiện thì nên ra nước ngoài mà sống cho nó ra hồn con người. Thế bác có biết ở trong nước đang có phong trào tị nạn giáo dục không ?”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ Tị nạn giáo dục là sao ?”
“ Lão già giảng giải :
“ Như chúng tôi đây không chịu được chế độ Nhà nước cộng sản của Đảng và Đảng cũng quyết không tha cho chúng tôi, cố tình đầy ải vào một cuộc sống ngắc ngoải , cơ cực, hà khắc đến mức cái cột điện nếu có chân nó cũng phải trốn đi thôi. Muốn sống thì không còn đường nào khác ngoài vượt biên ra nước ngoài tị nạn cộng sản. Cái đó gọi là tị nạn chính trị. Thế còn con nít trong nước hiện nay ? Tại sao tụi nó phải tị nạn giáo dục ? Lọt lòng ra tụi nó đã phải chịu một nền giáo dục nhồi sọ. Các cháu nứt mắt mới lên 5 học mẫu giáo, cả ngày đi học, tối đến lại phải học thêm . Học thêm để làm gì thì ngay đến ông Vụ trưởng Vụ mẫu giáo cũng không biết. Còn phụ huynh thì cứ trông nhau mà cho con học thêm. Chắc họ nghĩ khi vào lớp Một con cái họ sẽ giỏi giang hơn những đứa không chịu học thêm. Thế là đua nhau tìm cô giáo giỏi để dậy thêm cho con mình. Khổ cho các cháu mùa học thêm để vào lớp Một laị đúng vào những ngày nóng bức nhất. Thế là các cháu đành chịu cảnh “xếp cá mòi” vào những giờ giữa hai buổi học để cô giáo nhét vào đầu những điều mà người lớn lắm lúc cũng phải trố mắt ra kinh ngạc. Mới vào tuổi ấu thơ, trẻ con Việt Nam đã trở thành vật hy sinh cho bệnh chạy theo thành tích của ngành giáo dục. Sau đó là một chuộc “chạy” trường chuyên , lớp chọn vô cùng gian truân để rồi trong suốt 10 năm phổ thông chúng được học những gì ? Nào lịch sử Đảng , nào chủ nghĩa duy vật biện chứng, nào chủ nghĩa xã hội…toàn những thứ vô bổ và dối trá… Học hành như vậy thì khi ra trường nhất loạt đều là những con gà công nghiệp. Rồi theo có mài đũng quần thêm 5 năm đại học nữa thì khi ra trường vẫn là những đứa trẻ ngây ngô. Năm rồi hãng Intel của Mỹ mở nhà máy tại Sàigòn tổ chức thi tuyển nhân viên kỹ thuật mà chọn trong cả mấy trăm sinh viên tốt nghiệp đại học cũng chẳng tuyển được ai lại đành đưa ngưòi từ Malaysia, Singapore sang làm việc. Thế có nhục không ?”
Chị Kelly Thi tiếp lời :
“ Vậy đã lấy gì làm nhục, thằng Trung Quốc nó ép cho mới nhục kìa. Nào lấn đất, lấn biển, giết hại ngư dân mà mấy ông lớn Việt Nam vẫn tới tấp tung hô “ tốt, tốt”, đồng chí tốt, láng giếng tốt, đối tác tốt”, thật vô liêm sỉ hết chỗ nói…”
“Lão già” nói tiếp:
- Tôi có con cháu họ ở Sàigòn có con mới học lớp 10 cũng nhấp nhỏm tìm đường cho con sang Mỹ học . Họ bảo có cho con ra khỏi Việt Nam thì sau này mới hy vọng nên người. Học xong, tốt nhất là lấy vợ hoặc lấy chồng quốc tịch Mỹ để được ở lại luôn bên đó khỏi trở về mai sau bảo lãnh cả bố mẹ, anh em sang Mỹ ở. . Thời nay có con cho đi du học Mỹ thì là cả một niềm tự hào lớn lao cuả người Việt, bất chấp phải bỏ ra cả đống tiền, bất chấp con cái có theo được lối học của Mỹ không ?”
Bác Ba Phi thở ra ngao ngán :
“ Như vậy gọi là tị nạn giáo dục đấy à ?”
“ Lão già” vênh mặt :
“ Chứ còn gì nữa. Nhất con cháu các quan cấp cao, toàn cho đi Mỹ du học ? Và chẳng phải để lấy bằng mai kia về nước phục vụ nhân dân đâu. Còn lâu, tụi nó chỉ nhăm nhăm tậu nhà tậu xe, cài cắm cơ sở bên đó phòng hờ mai sau có biến loạn thì đón cả gia đình sang đó…”
Chị Kelly Thi kể lể :
“ Tôi có cô bạn ở Houston , nó bảo tại khu nhà cao cấp Memorial, giá nhà toàn vài triệu đô trở lên vậy mà có mấy ông cán bộ việt cộng đã mua nhà ở đó rồi khoá cửa để đấy, chắc mai mốt hạ cánh an toàn thì kéo gia đình sang đây cư ngụ…”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Mua nhà rồi không ở, để đó.Vậy mà Mỹ nó cũng cho mua à ?”
Chị Kelly Thi cười phá :
“ Bên này cứ có tiền, bác muốn mua gì mua.Mua cả dẫy phố rồi đóng cửa để đó cũng được.Không như ở Việt Nam nhà phải có hộ khẩu, có người cư ngụ, nhà để trống Nhà nước “mượn” luôn, gọi là mượn cho sang, thực chất là cướp, có bắc thang lên hỏi ông…Nguyễn Phú Trọng cũng chẳng đòi được…”
“Lão già” đế thêm:
“ Nhà đất ở Việt Nam gọi là sở hữu toàn dân nhưng thực ra là của Đảng. Người dân không có quyền sở hữu mà chỉ có quyền sử dụng thôi.Khác với ở ta, nước Mỹ cũng như nhiều nước khác, pháp luật thừa nhận quyền sở hưu của người dân với đất đai và nhà ở…”
Bác Ba Phi thở dài :
“ Sao ở bên này người dân được ưu tiên, ưu đãi vậy. Chẳng bù cho ở nhà , người dân bị làm khó dễ đủ điều. Có cái đất cái nhà do cha ông để lại, nay nó hoạnh hoẹ giấy tờ sổ đỏ, mai nó doạ quy hoạch , giải toả…”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Vậy mà Đảng vẫn bảo Nhà nước ta là từ dân mà ra, do dân, vì dân…”
Cơm nước xong, bà chủ nhà còn mang cái bánh sinh nhật ra mời khách :
“ Bánh này sinh nhật tôi từ mấy hôm trước. Đặt mua rồi nhưng chẳng có ai tới dự sinh nhật với mình nên chán bỏ tủ lạnh. May hôm nay có khách tới chơi nên mang ra mời đây…”
Chị Kelly Thi tỏ vẻ thông cảm :
“ Sao bà không bán nhà về San Joses hay Quận Cam mà ở cho có đông người Việt mình , ở đây heo hút , vắng người Việt buồn chết…”
Bà chủ nhà cười buồn :
“ Ở đâu quen đấy chị ạ.Tôi với ông nhà tôi sống ở đây cả hai chục năm rồi, ông ấy nằm xuống ở đây, tôi không nỡ bỏ đi nơi khác . Với cả ở đây buôn bán quen rồi, rồi đi nơi khác liệu kiếm sống được không ?”
Chị Kelly Thi kêu lên :
“ Có tay nghề nâu phở như chị thì ở đâu mà chẳng sống được. Chị cứ về mở quán phở ở ngay đường Bolsa trung tâm Little Saigon coi, vừa đông vui toàn bà con Việt kiều vừa đông khách nữa kìa…”
“Lão goà” xua xua tay :
“ Chưa chắc đâu ạ….chưa chắc về ngay cái ổ người Việt đã tốt hơn là chung sống với người Mỹ.
(còn tiếp)
0 nhận xét