Open top menu
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013


(tiếp theo)

CHƯƠNG 6




Sau buổi hôm đó, tối nào lão Đối cũng chong đèn có ý chờ thằng Đực. Hình ảnh tơi tả, tiếng khóc điên dại, và những cơn điên nổi lên bất thần của chị Xê ám ảnh mãi trong lòng làm lão thao thức mất ngủ. Điếu thuốc vẫn đỏ lừ không ngớt cháy trên vành môi, cặp mắt đăm đăm nhìn vào bóng tối, nhiều lúc trông lão im lìm, bất động như một pho tượng đá được đẽo gọt toàn bằng những đường nét khắc khổ.
Mãi tới gần một tuần lễ sau thằng Đực mới lại lẻn về trong một đêm tối trời. Lần này nó đi có một mình, bộ tịch ra vẻ nhàn nhã chứ không hối hả như những lần công tác trước. Cơn giận làm lão Đối nghẹn lên cổ. Lão không lên tiếng trước như mọi lần làm thằng Đực ngạc nhiên. Nó nhìn lão chăm chú, rồi cuối cùng nó phải lên tiếng:
- Sao tía không khêu cái đèn to lên?
Lão Đối không trả lời, cũng không cả làm theo lời nó. Lão đứng bật dậy, ném mẩu thuốc qua ngưỡng cửa rồi bật ra một câu nói mà lão đã dồn nén từ bao nhiêu lâu:
- Tổ cha mầy. Phải mầy hôm đó không?
Đực nhìn bố ngơ ngác một giây rồi nó bỗng chợt hiểu và nhe răng ra cười:
- Tôi hả? Vụ vợ thằng Xê ăn nhằm gì tới tôi!
- Không mầy hôm đó thì ai?
- Ủa! Tía nói gì lạ chưa kìa. Tía có nhìn thấy tôi bữa đó không?
- Tổ cha mầy, nếu tao nhìn thấy mầy thì tao đã đập bể sọ mầy ra rồi.
- Vậy đó! Tía không thấy tôi mà tía dám nói.
Lão Đối im lặng một giây nghi ngờ. Rồi giọng của lão dịu lại:
- Không mầy thì ai? Thằng Há hả?
- Đích danh con quỉ đó chứ còn ai. Nó bị khiển trách rồi.
- Chỉ khiển trách mà thôi sao? Phải vặn cổ nó ra ấy chớ!
- Úi vợ thằng Xê ấy mà. Đi lính ngụy, ai thương.
- Chúng mày sẽ chết vì cái chủ trương bất nhân, bất nghĩa ấy. Nếu có giỏi thì cứ bắn kẻ cầm súng, còn đàn bà, con nít, họ tội tình gì?
- Thì chiến tranh mà tía! Bộ tụi dân vệ không biết làm chuyện đó sao?
- Bên nào thì bên. Đứa nào coi con người như cái rơm, cái cỏ thì tao truyền cho mà hay, ác giả ác báo con ạ.
- Ôi, sao bữa nay tía khó chịu quá. Tía đừng phê bình tầm bậy, tầm bạ, có ngày vạ miệng đa. Bây giờ tôi chỉ nói không phải có tôi dính vào cái vụ hôm đó. Tía chịu chưa?
Lão Đối thở dài:

- Vậy cũng là may cho mày và có phước cho tao đó. Chớ tao tưởng mày hành động như thế thì đừng có vác mồm về đây ăn lấy nửa hột cơm của tao nữa.
Đực mỉm cười:
- Vậy bây giờ tía còn gì ăn không?
- Cơm nguội thì còn.
- Tôi có đem về được mấy con ếch đây. Tía chịu khó đem nấu cháo mà ăn thì khỏi nói.
Đực gỡ ở thắt lưng ra một cái túi vải nhỏ. Trong túi những con ếch còn sống nguyên nhẩy nhổm, giẫy giụa loạn xạ. Vừa trao túi cho lão, Đực vừa nói:
- Nấu cháo đó nghe tía.
Lão Đối đón lấy, hỏi:
- Đêm nay mầy tính ngủ luôn ở đây sao?
- Lâu lắm tôi không ngủ nhà đêm nào. Vả tôi cũng có việc cần kíp nhờ tía giúp giùm. Mà điều ăn cháo cho no cái bụng đã.
Trong khi chờ đợi lão Đối đi đặt nồi cháo, Đực treo súng lên vách, ra nằm dài trên phản gỗ. Nó mở mắt nhìn chăm chú lên những tảng màng nhện rung rinh trên xà nhà. Ánh lửa trong ngọn đèn theo hơi gió thấp thoáng nhẩy múa. Những bóng đen của các đồ vật trong nhà như lớn ra, chập chờn như những sinh vật động đậy. Bốn bề hoàn toàn êm ả. Thỉnh thoảng lắm mới lại có tiếng máy bay nặng nề bay qua bầu trời, âm thanh ầm ì, trải ra trong bầu không gian tịch mịch tiếng ồn ào lúc đầu, rồi sau tan loãng ra và mất hút giữa cái bao la của đêm tối. Rất ít khi Đực tìm thấy những giây phút nghỉ ngơi thoải mái như vậy. Nó duỗi thật dài hai cẳng chân cho gân cốt giãn ra, xoay qua xoay lại vặn mình ba bốn cái rồi cuối cùng nhắm nghiền hai mắt lại để thấy hình ảnh của Vấn hiện ra cuồng nhiệt nồng nàn, nóng bỏng, như hơi hướng của nàng còn vương vấn ở đâu đó dưới kẽ tóc, trên bờ môi, trong khắêp cả mọi mạch máu đang luân lưu trên thân hình vạm vỡ của nó.
Đực quen Vấn ở trong khu cách đây chừng bẩy tám tháng. Hồi đó Vấn giữ nhiệrn vụ giao liên cho hậu cứ mặt trận Phú Sơn, Phú Bình. Một ngày mưa rả rích, Vấn băng rừng từ trạm 6 về khu B. Đực gặp Vấn cheo leo trên bờ dốc Mo trơn như đổ mỡ. Vấn bận quần đen, áo đen, thắt lưng nịt ở bụng, ống quần sắn lên tới đầu gối. Nước mưa làm ướt sũng cả thân hình của nàng, lớp áo mỏng ép sát xuống làn da, làm nổi bật lên những đường nét nở nang của bộ ngực căng phồng. Lưng Vấn đeo một túi ruột tượng, tay Vấn chống một chạc cây dài. Bóng dáng khoẻ mạnh đầy sinh lực của Vấn in rõ trên nền trời xám đục ở ngay lưng chừng dốc, cạnh chỗ Đực ngồi không quá năm chục thước.
Gã đàn ông đang ngồi trú mưa dưới một tàn cây lớn. Gã thích thú khi thấy Vấn chập choạng từ xa với những bước thật khó khăn trên mặt đường bóng nhẫy đất thịt. Đến khi Vấn gần như thúc thủ trước một rãnh nước xoáy mạnh chẩy ngang sườn dốc thì Đực chạy lại thò tay cho Vấn nắm. Vấn ngạc nhiên nhìn Đực một giây rồi mỉm cười níu lấy bàn tay cứng như sắt nguội của nó.
Một lát sau, hai người đối diện dưới một gốc cây sồi. Vấn có vẻ xúc động trước thân hình vạm vỡ của gã đàn ông trước mặt. Tóc Đực hớt cao, trán gồ nhưng không thấp, khuôn mặt vuông chữ điền, cặp mắt to, gần như xếch ngược. Đực cởi trần trùng trục, từ trên xuống dưới chỉ bận độc một cái quần sà lỏn xắn tới háng. Da dẻ Đực bóng như đồng hun, hai vai nở rộng, những bắp thịt bụng nổi lên cứng săn lại thành từng thớ. Vấn nhoẻn miệng cười trước:
- Tôi là Vấn.
Đực lúng túng:
- Đực. Tôi Đực. Du kích xã.
- Vậy anh chưa dự trận Phú Sơn sao?
- Rồi... rồi... Tôi ở trển đã bốn tháng. Về sau chủ lực Miền thay thế, tôi được lệnh trở về.
Vấn ngắm Đực một lượt nữa rồi buột miệng:
- Hên đấy nhỉ.
Đực ngơ ngác:
- Hên cái gì kia?
- Anh chưa bị thương lần nào.
Đực cúi xuống ngắm nghía chính mình một cách tự hào rồi mỉm cười:
- À! Cái đó thì chưa.
- Chắc không?
- Chắc nịch.
- Ê! Thế thì sai rồi nhé. Máu của anh chẩy rồi nè.
Vừa nói Vấn vừa chỉ một con vắt đỏ mọng đang bám chặt lấy cổ Đực. Đực lúc lắc cái đầu, rồi lấy tay bấu mạnh lên cổ. Con vắt rời ra mang theo một dòng máu đỏ lòm. Vấn hốt hoảng đặt bàn tay lên vai Đực xuýt xoa:
- Chết chưa! Có đau không anh?
Gã đàn ông lúng túng:
- Không sao, không sao, chút đỉnh thôi mà.
Vấn giọng trách móc:
- Không sao gì nữa. Máu ra nhiều lắm rồi đó. Để lấy cái gì lau.
Vừa nói Vấn vừa thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ xíu. Nàng ngồi sát lại gần Đực. Làn da tay mát rượi của nàng đặt lên bả vai gã. Gã có cảm giác như nghe thấy cả tiếng hơi thở rộn rã trong bộ ngực căng tròn của nàng sau lần áo mỏng bị nước làm cho dính sát vào làn da. Nhưng tiếng trống ngực của Đực còn rộn ràng hơn nữa. Đây là lần đầu tiên Đực tiếp xúc gần gũi với một người đàn bà. Gã thấy nóng ở cổ, ở má, ở đầu môi, khóe mắt. Một lát sau, Vấn hỏi:
- Anh còn đau không?
Đực lắc đầu. Rồi gã tiếp:
- Hư hết khăn của cô rồi. Để tôi đem ra suối giặt.
Vấn giấu cái khăn ra đằng sau, mỉm cười tinh quái:
- Thôi khỏi.
- Sợ dơ.
- Mặc! Kỷ niệm gặp gỡ mà.
Nói rồi Vấn ưỡn người thật thẳng, hít một hơi thật dài. Nàng nói bâng quơ:
- Mưa rừng thật là dai. Không biết đến bao giờ mới ngớt đây.
- Để tôi dẫn cô về chòi, chỗ nầy gió lạnh lắm.
Vấn hỏi:
- Xa không?
- Vài trăm thước thôi.
- Chòi anh ở hả?
- Không! Một trạm ghé chân thường thôi. Chính tụi tôi cất lên đó.
- Tụi anh là những ai?
- Thằng Cu, thằng Há, thằng Định.....
- Đông dữ vậy! Thôi tôi chả tới đó đâu.
- Đâu có. Giờ này tụi nó ngủ vùi ở mé bển, kìa.
Vừa nói Đực vừa chỉ khoảng cây cối hiện ra lờ mờ phía đằng xa, sau làn sương mỏng. Vấn nhìn theo tay Đực rồi nói:
- Nếu vậy thì đi.
Đực đứng lên trước. Vấn lầm lũi theo sau. Hai người đội mưa vạch những khóm lá đi theo một con đường mòn sũng nước. Một lát, hai người dừng chân trên bờ suối. Nước suối dềnh lên cao, cuồn cuộn chẩy cuốn theo những cành củi mục trôi băng băng. Trời u ám dầy đặc mây xám. Mưa vẫn rả rích từng cơn, hết đợt này qua đợt khác, ào ào trên những khóm lá.
Lúc chui vô lều, Vấn ngồi xuống nệm cỏ khô và giơ tay vuốt lên mái tóc ướt sũng. Gió rừng làm môi nàng thâm lại. Nước da tái đi. Hơi lạnh làm nàng rùng mình. Bỗng nàng nói:
- Anh Đực quay đi nhé!
Đực hơi thoáng vẻ ngạc nhiên nhìn Vấn nhưng nàng đã tiếp:
- Để tôi vắt cái áo này cho ráo nước.
Đực hiểu ra nên nở một nụ cười. Gã xoay lưng về phía Vấn và hướng mặt về dẫy núi mù mịt ở đằng xa. Sau lưng gã, Vấn bật cúc áo phừn phựt. Có tiếng nước chẩy lã chã xuống mặt cỏ. Một lát sau, Vấn mới nói:
- Cho anh quay lại đó.
Đực xoay lại nửa vòng. Gã thấy Vấn đang nhìn gã mỉm cười. Cặp mắt của nàng long lanh sáng. Khuôn mặt nàng rạng rỡ hơn, một mầu hồng phớt hiện ra trên làn môi. Một khuy áo trên cùng còn sót lại chưa cài, để lộ một làn da trắng ngần từ cổ xuống gò ngực. Nàng ngồi xuống nệm cỏ khô im lặng. Giữa hai người chỉ còn tiếng nước tí tách nhỏ từ mái tranh xuống mặt đất, tiếng gió thổi rì rào qua những khe hở của kẽ vách. Một vài lớp bụi mưa thỉnh thoảng lại tạt qua mái lá bay vào tới tận chỗ hai người. Vấn nhích người lùi vào trong. Đực cũng làm như vậy và sau đó gã bỗng cảm thấy hai người đã ngồi sát bên nhau tự lúc nào. Vấn vẫn im lặng xòe bàn tay ra hứng từng giọt nước chẩy từ trên mái xuống. Một lát, nước đầy tràn trong tay nàng.Vấn vẩy mạnh ra ngoài. Một vài giọt nước mát lạnh bắn tung tóe, văng lên cả khuôn mặt của Đực. Gã bỗng nhìn Vấn mỉm cười. Vấn hỏi:
- Anh cười cái gì đó?
Đực đỏ mặt, lúng túng không đáp. Vấn nhìn gã với cái nhìn đầy ý nghĩa rồi bỗng nàng lại lảng đi và reo lên một cách hồn nhiên:
- Anh Đực hái giùm bông hoa kia đi.
Đực thò cổ ra nhìn. Trên một cành khô chĩa ra mé ngoài, có một dây hoa leo mang một bông hoa màu đỏ thắm. Cánh hoa trĩu nặng nước mưa nom tươi mơn mởn. Đực mỉm cười:
- À! Hoa Tai Voi.
Vấn bật cười theo:
- Tên gì kỳ cục. Mà trông cũng giống tai voi thiệt. Anh hái cho Vấn đi.
Đực đứng dậy làm theo. Bông hoa to như một cái chén gần đầy kín bàn tay của Đực. Gã trao cho nàng và nói:
- Uổng quá. Hư mất hai cánh ngoài.
Vấn không đón lấy bông hoa mà lại nói:
- Cài lên áo thử coi có ngộ không?
Rồi ngực nàng vươn ra, chờ đợi. Đực bỗng thấy nóng ở mặt. Toàn thân của gã rạo rực. Gã gắng gượng đặt những ngón tay run rẩy lên gò ngực của Vấn. Miệng gã khô đến se đắng lại. Nhưng gã chưa kịp cài bông hoa lên áo của nàng thì Vấn đã ngả người thật nhanh xuống nệm cỏ, bàn tay của nàng vít cổ gã theo. Bông hoa rập nát ngay dưới sức ép của hai người. Vấn nhích người qua, quơ lấy được bông hoa, liền ném nó ra ngoài mái lều. Bông hoa đảo đi vài vòng trong bụi mưa rồi rớt trên một bờ cỏ. Mưa bên ngoài tuôn xối xả chôn vùi ngay những cánh hoa dập nát trong làn bụi trắng xóa mờ mịt.

* *
*
Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, Đực còn được gần gũi với Vấn đúng bốn lần nữa thì nàng biệt tăm. Gã đàn ông đã trọn vẹn trao trái tim của mình cho cô gái đầy sôi bỏng, cuồng nhiệt ấy. Xa nàng, gã đã đau khổ trong suốt gần một năm trời. Rồi bỗng một hôm, gã lại được tin của nàng một cách bất ngờ. Vấn đã cho người đến tận nơi tìm Đực. Hôm ấy Đực vừa đổi phiên gác ở mé dốc cầu. Gã đang bẻ mảnh cơm nắm chưa kịp đưa lên miệng thì thằng Há đã dẫn người liên lạc lại. Anh chàng này người Thượng, cao và đen bóng như một pho tượng đồng. Một tay hắn cầm dao, một tay xách cái túi lủng lẳng. Khẩu súng ngựa trời trên vai hắn trông khẳng khiu như một que củi. Hắn giới thiệu mình là Yút. Yút nói:
- Đi gấp gấp. Cô ấy chờ.
Vừa nói hắn vừa trao cho Đực một mảnh giấy bé hơn lòng bàn tay. Vấn viết:
“Anh Đực. Anh theo Yút đến gặp em nhé - Em hết lòng mong anh tới – Vấn.”.
Đực thấy hết cả đói, vội vã đứng dậy gói nắm cơm vào mảnh lá. Gã chạy đi thu xếp công việc thật nhanh rồi trở lại gặp Yút. Gã nói:
- Đi ngay được không?
Yút gật đầu. Đực hỏi:
- Xa không?
- Xa lắm.
- Ở mãi đâu?
- Buôn No!
Đực nhìn về phía dẫy núi chập chùng và buông một tiếng “chà” kinh ngạc. Từ đây tới đó đi nhanh lắm cũng mất non nửa ngày đường. Đó là một vùng hẻo lánh nằm ở bên này sườn núi Tà-Mo-Roong sừng sững trước mặt. Nhưng ý nghĩ được gặp lại Vấn khiến Đực nôn nao và gã cảm thấy hăng hái. Gã hăm hở đi trước. Yút lầm lũi theo sau. Mặt trời đang bắt đầu đứng bóng. Cả một giải thung lũng trùng điệp cây cối như nhuộm một màu sáng gay gắt. Từng vũng nước đâu đó phảùn chiếu ánh sáng trở nên chói lòa như những tấm gương lớn. Bầu không khí ngột ngạt. Gió rừng như vắng hẳn khiến những ngọn cỏ cũng trở nên im lìm.
Hai gã đàn ông săm săm dẫm nát những mảnh lá khô rơi rải rác trên những con đường mòn. Sức khoẻ của Yút hầu như vô tận. Hắn đi từ mờ sáng, tới nơi không nghỉ ngơi gì lại quay ngay trở về. Bước chân của hắn vẫn mạnh mẽ như không hề nao núng. Đực nhận ra rằng gã đi nhanh thì Yút cũng đi nhanh và gã chậm bước lại thì Yút cũng làm theo. Hắn bám lấy gã như một bóng, một hình. Lúc lội qua một dòng suối cạn, Đực ra hiệu cho hắn nghỉ ngơi trên một phiến đá phẳng. Cái đói trở lại làm gã cồn cào. Gã mở gói cơm nắm mời Yút. Nhưng Yút lắc đầu và lẳng lặng lấy trong túi ra một gói sôi nếp. Hai người ăn trong im lặng. Mãi đến khi Đực mời hắn một điếu thuốc vấn, hắn mới buông lời cảrn ơn. Khói thuốc làm cho hai người gần gũi nhau hơn. Đực hỏi:
- Yút có vợ chưa?
- Lâu rồi.
- Mấy con?
- Một đứa ở ngoài. Một đứa còn trong bụng.
- Bận rộn cách mạng mà còn tăng gia sản xuất dữ!
Yút mỉm cười không đáp. Một lát, hắn tự ý đứng dậy:
- Đi đi. Chiều rồi.
Đực đứng dậy theo. Vừa xốc lại hành trang, Đực vừa hỏi:
- Cô Vấn đến Buôn No thường không?
- Ít thôi.
- Ở tại nhà Yút hả?
- Ở tại nhà. Cái nhà rộng lắm. Ba người, nhiều người cũng được.
Nói rồi Yút tiến lên trước. Lần này hắn đi như gió thổi. Đực cố gắng bám sát theo. Mãi tới sẩm tối hai người mới bước vào phần đất của Buôn No. Nhà của Yút nằm dưới một tàn cây lớn, ở trên là một gian thực rộng, phía dưới là chuồng heo, gà hỗn độn. Mùi phân súc vật thoang thoảng đưa trong hơi gió. Yút chỉ một cầu thang mảnh mai và nói với Đực:
- Lên đó đi. Cái đồng chí Vấn chờ lâu rồi. Để Yút đi kiếm cái ăn.
Đực dội qua mấy gáo nước rồi thoăn thoắt leo lên sàn. Vừa nhô lên khỏi bực chót, Đực đã thấy Vấn nằm trên một nệm cỏ. Mái tóc của nàng chải rối, buông lơi trên khuôn mặt xanh xao. Vấn gầy hơn trước. Nàng bận một chiếc áo cánh lụa màu nâu. Một tấm mền cũ kỹ được che từ chân lên tới ngực. Bên cạnh nàng, sát vào cánh liếp có một chiếc ấm sứt vòi, một tô cháo bỏ giở và một cái chén nước đổ nghiêng.


                                   (còn tiếp)


0 nhận xét