Open top menu
Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013





                               (tiếp theo)



Bác ba Phi chợt nhớ ra :

“ Ua vậy hả ? sao gái miền Tây hay lấy chồng nước ngoài vậy cà ?”

Cô gái cười giòn :

“ Không lấy nước ngoài thì lấy ai. Ba thằngcon trai ở quê toàn thợ nề, thợ sửa xe máy, làm được đồng nào bỏ vào quán nhậu, tối ngày say xỉn lại còn về uýnh vợ nữa chớ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Cô nói gì kỳ vậy ? Tuỳ người thôi, phải ai cũng nhậu nhẹt, say xỉn đâu ?”

“ Phần lớn vậy đó bác…Thôi thôi bác cho cháu hỏi món canh cua rau đay nấu làm sao vậy cà ? Chẳng hiểu sao, hôm qua ông chồng cháu lại đòi ăn cái món Bắc kỳ cục này mới chết ? Bác có biết bảo cháu nấu với ?”

Bác Ba Phi lắc đầu, may có ông hoạ sĩ vừa đẩy xe đồ tới, nghe chuyện, ông bật cười :

“ Tưởng cao lương mỹ vị gì. Canh cua rau đay nấu dễ ợt. Vậy cô mua đủ đồ để nấu chưa ?”

Cô gái mừng rỡ :

“ Dạ đủ rồi…cháu chỉ chưa biết nấu thôi…”

Ong hoạ sĩ lắc đầu :

“ Tôi chắc chắn cô chưa mua mướp, đúng không ?”

Cô gái ngẩn người :

“ Canh cua rau đay sao mua mướp ?”

“Vậy mới đủ vị chớ. Còn cà muối với mắm tôm mua chưa ?”

Cô gái kêu lên :

“ Canh cua rau đay sao  lại cho cả cà muối mắm tôm ?”

Ong hoạ sĩ bật cười :

“ Không phải cho cả với mắm tôm mà là ăn kèm. An canh cua rau đay mà không kèm món cà muối mắm tôm thì lãng nhách như tình không có tiền vậy …”

Nói rồi ông chỉ dẫn cặn kẽ cho cô gái từ khâu lọc cua tới khâu cho mướp, cho rau đay :

“ Nhớ nhỏ lửa đừng sôi quá khỏi vỡ mất gạch cua…”

Cô gài thở dài :

“ Trời đất ơi…phức tạp vậy cà ? Hèn chi ngoài tiệm “tỉm sám”  không thấy bán ?”

Ong hoạ sĩ bật cưới :

“ Tỉm sám là điểm tâm của tàu, làm gì có món đó. Thôi đi mau về nấu canh cua rau đay cho chồng, chậm nó mắng cho. Mà sao hôm nay là lễ tạ ơn vợ chồng không làm món gà tây hầm, khoai tây nghiền, bí đỏ ?”

Cô gái xịu mặt :

“ Chồng cháu kỳ lắm , không thích đồ Mỹ đâu, toàn đòi ăn món Bắc thôi. Mà từ nhỏ cháu có biết nấu nướng sao đâu, vậy mới chết chớ ?”

  Bác Ba Phi cười cười :

“ Nó còn bắt mình nấu cho nó ăn là còn may đấy..nó mà đi bồ thì cần gì cô nấu ăn ?”

Cô gái bĩu môi :

“ Bồ bịch gì…già còn hơn cả bác nữa kìa. Làm ăn gì được mà bồ với bịch ?”

Ong hoạ sĩ tròn mắt :

“ Oh My God…cô còn trẻ thế này kia mà…chắc mới 24, 25 chứ mấy..”

Cô gái lắc đầu :

“ Cháu 23 thôi…Cưới lúc 20 , mất ba năm mới được bảo lãnh .Chầu chực , chờ đợi muốn chết luôn , bởi vậy mới già trước tuổi vậy…”

Ong hoạ sĩ kêu lên :

“ Trong nước thiếu gì thanh niên   phải lấy ông già vậy ?”

Bác Ba Phi cắt ngang :

“ Thì lấy ông già mới được định cư ở Mỹ chứ ? Không thì lại lấy Đài Loan phải thằng vũ phu nó hành cho chết…”

Cô gái lắc quày quạy :

“ Sai hết…sai hết…cháu có mấy con bạn lấy Đài Loan …sang đó nó trị thằng chồng tới bến luôn, cả nhà sợ nó nem nép. Nó gửi tiền về cho ba mẹ cất nhà lầu, rồi vàng đeo đầy người, cắt mắt, sửa mũi tùm lum…Mấy thằng chồng Đài Loan  chiều  hết, sức mấy dám hành…”

Bác Ba Phi thắc mắc :

“ Sao báo chí mình nói ghê lắm. Nào có cô gặp thằng chồng vũ phu…có cô vớ phải lũ em chồng mất nết , rồi làm việc quần quật từ sáng đến tối đến khi đi ngủ cũng vẫn chưa yên với tụi nó…”

Cô gái gật đầu :

“ Số đó cũng có nhưng mà ít thôi. Bởi vậy con gái miền Tây mới ào ào đi kéo lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan….”

Cô gái đẩy xe đi rồi, ông hoạ sĩ nhìn theo quả quyết :

“ Con nhỏ này có cặp mắt rừng rực thế kia không cắm sừng ông chồng già tôi cứ đi bằng đầu…”

Bác Ba Phi cười lắc đầu :

“ Ong mới gặp người ta…biết gì đâu quả quyết vậy ?”

Ong hoạ sĩ nhún vai :

“ Thì bác coi gái có chồng rồi mà ăn mặc, phấn son như vậy thì chẳng có trai đưa đón rồi là gì ?”

Bác Ba Phi kinh ngạc :

“ Tôi tưởng bên Mỹ này ăn mặc thoải mái lắm kia mà ?”

Ong hoạ sĩ lắc đầu :

“ Chuyện ăn mặc bình thường của các bà các cô lại khác….Còn cô này có chồng già mà còn ăn mặc vậy thì cắm sừng chồng là cái chắc…”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Sao ông cứ nghĩ ác cho người ta ? Vợ chồng là cái duyên cái số làm gì có  chuyện qua sông rồi chặt cầu trắng trợn đến thế ?

Ong hoạ sĩ Tụng gật gù :

“ Tôi công nhận phần thiện lương trong bác hãy còn chưa bị cái thời đại đồ đểu ngày nay nó phá huỷ nên bác nhìn sự đời vẫn còn bằng con mắt ưu ái lắm. Tôi nói thật nhé…con nhỏ này nó chưa dứt bỏ ông lão chẳng qua nó còn nhòm ngó cái gia tài thôi. Tôi cá với bác một ăn một triệu là trong bụng nó chỉ mong ông lão chầu trời để nó rộng cẳng kiếm một chàng trai tơ thôi. Nhưng tôi chắc ông lão cũng biết tỏng tâm địa con này rồi. Chắc ông cũng đã có di chúc để lại tài sản cho con cháu chứ chẳng đến lượt cái con lấy chồng chỉ nhắm vào cái gia tài vậy đâu ?”

“Tôi thấy cô này cũng không đến nỗi tệ ? Cô ấy còn biết hỏi cách nấu canh cua rau đay chứng tỏ cô ấy vẫn còn thương chồng ?”

Ong hoạ sĩ cười nhạt :

“ Ong lão còn nắm tiền nắm nhà sai có nấu bát canh cua mà không chịu nấu nó đá ra ngõ liền, ngữ ấy chỉ thương tiền…”

Bác Ba Phi thở dài :

“ Ong nói vậy chẳng hoá cuộc đời này buồn quá …”

“ Tôi sợ ràng nó còn buồn hơn bác tưởng nữa kìa…”

Ong hoạ sĩ bất chợt dừng lại. Ong tròn mắt nhìn cô gái lúc nãy đang xăm xăm quay lại. Tới chỗ bác Ba Phi cô ta hấp tấp :

“ Hai bác giúp con với…”

Bác Ba Phi vội vàng :

“ Lại chuyện gì nữa đây ? Lai quên mua món gì rồi phải không ?”

Cô gái mặt đỏ tung bừng :

“ Dạ không ạ…không phải quên mà lão chồng con không thích ăn canh cua  rau đay nữa…”

Ong hoạ sĩ kêu lên :

“ Oh my God sao …đổi ý nhanh vậy? “

Cô gái thở dài :

“ Tinh lão ấy vẫn thế đấy ạ…già rồi dở dở uong uong…lúc thế này lúc thế khác cố nội ai chiều được? ”

Bác Ba Phi cười cười :

“ Người gìa ai chẳng thế. Cô phải chịu khó chiều , dù sao cũng là chồng mình …”

Cô gái nguýt dài :

“ Chồng gì mà chồng…suốt ngày rên rỉ đau xương đau cốt bắt cháu mát xa chán rồi lăn ra ngủ…”

Ong hoạ sĩ há miệng :

“ Hoá ra cô có cái nghề massage ..hèn chi…”

Cô gái cười rinh rích :

“ Thì ổng gặp em cũng trong một lần đi mát- xa. Sau đó ổng mê tít…nằm rịt ở khách sạn không muốn về Mỹ nữa.Ngày nào ông cũng tới chỗ em làm ngồi chầu chực cửa phòng…”

Ong hoạ sĩ bật cười :

“ Chàng si tình vậy còn gì ? Mà  ngày nào cũng mát xa thì có mà thịt nát xương tan ?

Cô gái lại cười :

“ Còn mát-xa nữa đâu ? Mát gần thì có ý.Sau đó ổng nói em nghỉ việc hàng thàng ông đưa tiền coi như em vẫn đi làm…”

Ong hoạ sĩ kêu to :

“ Chàng chơi đẹp vậy còn gì ? Địa vị như em thường chỉ lấy Đài Loan với Hàn Quốc…nó cho bố mẹ giỏi lắm được 2000 rồi nó cuỗm con gái đi mất tiêu luôn. Rồi nó đưa sang bển chỉ làm đầy tớ cho nó thôi. Còn cô được Việt kiều cưới hỏi đàng hoàng, lại còn bảo lãnh sang Mỹ nữa…sướng bằng lên thiên đàng rồi còn gì…”

Cô gái nguýt dài :

“ Sướng gì sướng…chỉ được thời gian khi còn ở Việt Nam thôi …sang đây lão liệt rồi…”

Bác Ba Phi cứ tròn cả mắt . Sao lại có đứa con gái nói về chồng mình  khơi khơi và táo tợn đến vậy. Thảo nào ông hoạ sĩ nhận xét cô ta phũ phàng . Đúng là nó coi chồng như giẻ rách thế  trách gì nó không cắm sừng. Chắc nó chờ cho ông lão quy tiên hưởng cả gia tài rồi mới ông khai đi bước nữa. Thật vô phúc cho anh chàng nào vớ phải loại gái này. Bác nhớ tới vợ chồng thàng Đậu ở quê nhà. Chân lấm tay bùn, làm ăn cực khổ vậy nhưng vợ chồng sơm tối có nhau, thực bụng thương nhau, phúc cùng hưởng, hoạ cũng chịu chứ làm gì có kiểu vợ chồng chỉ mong nhau chết như thế.

Ong hoạ sĩ cười  cợt :

“ Vậy ông chồng cô muốn ăn món gì ?

Cô Gái buông thõng :

“ Canh dưa nấu cá trê…Thiệt tình từ nhỏ tới lớn con đã ăn món này bao giờ đâu mà biết nấu. “

Bác Ba Phi :

“ Vậy bác ấy không dăn cô nấu nướng thế nào à ?”

Cô gái phung phịu :

“ Chưa kịp hỏi nấu thế nào thì lão đã cúp máy chắc đánh một giấc ngáy ò ò rồi. Con đang lo không biết nấu nướng ra sao, may hai bác còn đây  mà hỏi …”

Ong hoạ sĩ Tụng phủ đầu :

“ Canh dưa nấu cá trê tưởng đơn giản mà chính ra nấu rất công phu…Này nhé trước hết cô phải mua cá trê đồng mới ngon, cá trê nuôi thì  nhạt hoét. À mà bên Mỹ này thì chỉ có một loại cá trê nuôi công nghiệp thôi. Bằng sao được cá trê vàng ở Việt Nam.Thôi cứ mua tạm lấy hai con chừng 3 pounds rồi về cạo nhớt, cắt vây nhưng nhớ là phải bỏ đi cho đươc hai cái cục hoi ở phía cổ dưới mang tai thì mới không tanh. Cô mà không lấy đi hai cái cục đó thì nồi canh tanh òm …”

Cô gái lo lắng :

“ Khó vậy kia à ? Hai cái cục hoi ấy to hay bé hả bác. Lấy ra có dễ không ?”

“ Nó nhỏ bằng cái hạt đậu xanh ấy. Mua cá ở chợ quê Việt nam  người bán mổ lấy luôn ra cho mình còn ở bên Mỹ chưa chắc đâu ạ, cô phải tự làm…”

Cô gái nhăn  nhó :

“ Khó vậy sao con làm được ?”

Bác Ba Phi bực mình :

“ Thì cô cũng xuất thân sông nước miệt vườn  như tôi . Làm gì mà không biết mổ con cá trê nấu bát canh cho chồng ?”

Cô gái cãi :

“ Nhà con toàn ăn cá lóc cá bông lau không à. Có ăn cá trê hồi nào mà con biết làm.”

Ong hoạ sĩ dàn hoà :

“ Thôi thôi…cá trê làm xong rồi cô phải chiên lên cho khỏi tanh. Nhưng trước hết cô phải mua 2 pounds xương heo về hầm để lấy nước nấu canh thì mới ngọt…”

Cô gái ngạc nhiên :

“ Nhưng con nấu canh cá trê mờ…nấu canh xương heo đâu ?

Ong hoạ sĩ bực mình :

“ Nhưng phải lấy cái nước hầm xương heo nấu cá trê thì canh mới ngọt. Hiểu chửa ?”



                                   (còn nữa)


















0 nhận xét