Open top menu
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2013


                                                            (tiếp theo)
         

Vậy đó…bác Ba Phi cũng đâu có rành và đâu có quan tâm tới chuyện chánh trị chánh em. Bởi vậy cho dù ông hoạ sĩ già có ỉ ôi vào tai mấy đi chăng nữa cũng chỉ như gió thổi từ tai này sang tai kia, chẳng nhằm nhò gì . Vậy hoá ra gây khó ngủ chính là lo vay tiền cho vợ chồng thằng Đậu nuôi ba ba. Trông vào cô Ut chắc không được , thằng chồng nó đòi phải có bảo đảm  việc mượn tiền tức nuôi ba ba phải kết quả chắc chắn mới cho vay. Còn trông vào bán tranh như ông hoạ sĩ hứa cũng mù mịt . Cả tuần hỏi cứ thấy lão ậm ừ, lảng chuyện. Hay là chuyện tào lao, dựng ra giỡn chơi ?
Bác Ba Phi ngồi nhỏm dậy. Chết mẹ rồi, đúng lão hoạ sĩ giỡn chơi  chứ làm gì có chuyện bán tranh 3000 đôla.  Chèn đéc ôi…lão nói  chơi vậy cứ tin xái cổ mới lạ. Thôi đúng rồi làm gì có chuyện cầm cái chổi sơn phẩy phẩy mấy nhát mà thành tranh bán được tiền ? Đúng thằng cha bịp cho vui  rồi. Trò con nít vậy mà không nhận ra lại còn điện ợ chồng thằng Đậu  hứa  mượn tiền nuôi ba ba nữa chớ ?
Bác Ba Phi đứng phắt ngay dậy. Chắc thằng chả giấu bức tranh  nguệch ngoạc ấy đâu đây trong nhà chứ chẳng triển lãm triển liếc con mẹ gì  .Phải tìm cho ra vạch mặt lão.
Bác Ba Phi đi quanh gian phòng ghé mắt mọi ngóc ngách, lôi ra vô số  tranh bụi bám đầy mà không thấy cái của bác. Bác bắc ghế thò tay lên nóc tủ lôi xuống la liệt toàn những tranh vẽ phụ nữ khoả thân đủ kiểu cách. Quái cái lão hoạ sĩ này ? Già rồi còn ham vẽ ba thứ đồi truỵ ?
Không tìm thấy cái của mình, bác Ba Phi cũng yên tâm có thể bác đã nghi oan cho ông hoạ sĩ. Chắc ổng đã gửi tranh của bác đi triển lãm thiệt rồi.
Bất chợt bác thấy cái thùng nhựa đựng rác kê khuất sau cánh cửa. Bác  đi tới và bật nắp thùng, lôi ra bức tranh . I mèn ôi, đó chính là bức tranh bác vẽ, bức tranh lão già hoạ sĩ định giá 3000 đô la và đang nuôi cho bác có  tiền gửi về cho vợ chồngthằng Đậu nuôi ba ba. Ai chà chà…hoá ra lão hoạ sĩ lừa mình, coi mình như đứa con nít vậy . Bác Ba Phi tức trợn ngược mắt vứt bức tranh đánh xoảng xuống đất.
            Thôi thế là tan tành dự định gửi tiền về cho vợ chồng thằng Đậu nuôi ba ba. Hoá ra bấy nay lão hoạ sĩ cho bác ăn bánh vẽ. Mẹ kiếp, sao cái lão già này chơi  ác quá vậy ?  Lão phải biết đây là nguồn hy vọng của cả một gia đình chớ ? Đùa chuyện gì đùa chuyện kiếm kế sinh nhai hàng ngày  chết người ta . Thôi đúng rồi, lão hoạ sĩ ăn lương già, Mỹ lo hết rồi, từ tiền ăn, tiền bệnh, tiền nhà, tiền xe  Mỹ bao cấp hết , chẳng còn lo chaỵ ngược chạy xuôi, bươn chải kiếm sống, suốt ngày chỉ lo hưởng thụ sao cho sướng, cho khỏi bệnh già , bởi vậy chuyện nuôi ba ba vợ chồng thàng Đậu chẳng là cái đinh gì với lão. Chắc cả ngày lão chỉ rình rình  coi trong nước có chuyện gì kiểu như tham nhũng, cộng sản bắt người, Trung Quốc bắt ngư dân Việt Nam trên biển Đông để kiếm câu chuyện làm quà bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu cho hết thời gian vậy thôi. Bác dám chắc lão cao giọng chửi cộng sản vậy thôi, giờ bảo về nước đồng cam cộng khổ cùng đồng bào chung lưng đấu cật đấu tranh chống cộng sản thì lão rụt vòi lại ngay ấy mà.
Bị ông hoạ sĩ già cho ăn quả lừa , giỡn chơi một vụ đau, bác Ba Phi nổi giận đùng đùng chỉ muốn lão vác mặt về cho bác mạt sát, mắng mỏ cho bõ tức . Nhưng trước mắt cần điện ngay vợ chồng thằng Đậu đừng trông mong gì bán tranh pháo hoặc vay mượn bên này , tốt nhất tự xoay xở , có tiền thì nuôi ba ba không thì nuôi con lươn, con ếch cũng chẳng sao.
Nghĩ vậy bác lấy điện thoại gọi về nhà. Lúc này bên Mỹ mới 1 giờ trưa chắc bên ta chưa tới nửa đêm, vợ chồng thằng Đậu còn thức. Bác lấy thẻ cào bấm dẫy số dài dặc, mãi sau bên kia mới có tiếng lè nhè :
“ Ai đó…nửa đêm còn cần gì ?”
Đúng tiếng con vợ thằng Đậu rồi, bác Ba Phi mừng cuống :
“ Nội đây..nội gọi con từ Mỹ nè…Nghe rõ không ?”
Có tiếng giằng co rồi tiếng thằng Đậu la toáng :
“ Nội ơi…nội vay được tiền rồi hả ? Nội  gửi dịch vụ phát nhanh về  nha. Hoan hô nội…Vậy là mình được nuôi ba ba rồi…”
Bác Ba Phi chưa kịp nói sao đã có tiếng léo nhéo của con vợ thằng Đậu :
“ Nội ơi…nội về đi…sao nội ở bển lâu quá vậy. Mai con thuê người đào hồ nuôi ba ba, mốt đi sang Lạc An mua giống. Ở bển ba ba giống rẻ hơn ở bên mình, mà giống nghe nói tốt lắm, chưa bị dịch bệnh bao giờ. Nội về đi…Nội về là kịp khai trương hồ nuôi ba ba đó…”
Tụi nó tranh nhau nói không cho bác Ba Phi chen lấy một câu. Tức mình bác chửi om trong máy :
“ Tụi bay làm cái gì mà cuống cả lên vậy ? Tiền đâu mà nuôi ba ba với chẳng rùa rùa ?”
Tiếng con vợ thằng Đậu la toáng :
“Nội nói gì ? Mình không nuôi ba ba mà lại nuôi rùa hả nội ? Nuôi rùa chậm lớn lắm nội…mà xưa nay đã có ai nuôi rùa đâu ?”
Bác Ba Phi gầm lên :
“ Mày điếc à ? Tao có bảo tụi bay nuôi  rùa  đâu ? Tao bảo là không có tiền nghe chưa ? Không có tiền nên dẹp ba cái món ba ba với rùa rùa của tui bay lại…”
Có tiếng con vợ thằng Đậu léo nhéo rồi tiếng thằng chồng vang lên :
“ Nội nói với con đó cái gì mà nó cứ la chói lói chẳng hiểu nó nói cái gì ?...”
Bác Ba Phi cắt ngang :
“ Thì tao nói với nó là tao không chạy được tiền cho tụi bay đâu ?”
Ở bên đầu dây bên kia chợt lặng đi một tí rồi tiếng thằng Đậu khàn giọng :
“Nội nói thiệt hay giỡn đó…”
Bác Ba Phi chợt nổi cáu :
“ Thiệt chứ giỡn má mày … tiền đâu mà gửi ?”
“ Sao nội nói bán tranh được những 3000 đô la kia mà…”
“ Bán ..bán cái gì…đ..má nó..nó giỡn nội chớ nguệch ngoạc vậy sao bán ?”
Tiếng thằng Đậu càm ràm :
“ Con biết ngay mà…nội vẽ tranh mà bán được 3000 đô thì dân mình bỏ hết làm ruộng đi vẽ tranh…Chuyện ba láp ba sàm vậy mà nội cũng tin , lại còn gọi điện về cho tụi con ngóng cổ lên chờ nữa…”
“ Bởi vậy…nội già rồi mà ngu…”
“ Không phải vậy đâu nội..nội cứ ở quê thì ai lừa được nội…sang bển lạ nước lạ cái…người Việt đằng mình hổng có…toàn người Việt đằng Mỹ không bởi vậy nó lừa cho phải rồi…”
Bác Ba Phi tính nói đôi lời an ủi đã nghe tiếng con vợ thằng Đậu léo nhéo :
“ Nội về đi nội…về đi …ở mãi bên đó làm gì … về còn tính toán chuyện làm ăn với tụi con kẻo chết đói tới nơi rồi nội …”
Bác Ba Phi quát lên :
“ Mày nói cái gì ghê quá vậy ? Sao chết đói ? Nhà còn vườn còn ruộng, lại còn hầm cá ngoài sông nữa …sao mà chết đói…”
Con vợ thằng Đậu la chói lói :
“ í trời ơi…cá chết sạch hết rồi nội ơi…”
Bác Ba Phi giật mình :
“ Sao chết ? Lại không có tiền mua thức ăn cho nó hả ?”
Tiếng thằng Đậu nói trõ vào :
“ Không phải không mua thức ăn cho cá mà nước bị ô nhiễm nên cá chết sạch rồi nội. Tại thằng nhà máy làm bột ngọt  nó xả nước dơ ra sông đó nội. Mấy hôm nay cá chết nổi lên trắng xoá cả mặt sông. “
Bác Ba Phi chưa kịp nói điện thoại tắt cái rụp. Hoá ra thẻ gọi về Việt Namhết tiền. Bác tức quá muốn quăng đi cho rồi. Vừa may lúc đó  ông hoạ sĩ quay lại, ôm một đống gói với bịch, chắc toàn đồ nhậu. Nhìn vẻ mặt bác Ba Phi ông ngạc nhiên :
“ Có chuyện gì nom bác giận dữ vậy?”
Bác ba Phi vội vàng :
“ Tôi nhờ ông chở tôi ra chợ mua thẻ gọi điện về VIỆT NAM cho vợ chồng thằng Đậu, đang nói dở hết tiền…”
Ong hoạ sĩ tò mò :
“ Có chuyện gì rồi thế ?”
Bác Ba Phi cáu :
“ Thì chuyện bè cá của vợ chồng thằng Đậu chết sạch rồi.”
Ong hoạ sĩ trợn tròn mắt :
“ Sao lại chết hết cả bè cá thì lạ thật. Tụi nó không chạy được tiền mua thức ăn cho cá à ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Không phải cá chết do không có tiền mua thức ăn mà chính là tụi nhà máy bột ngọt nó xả chất độc xuống sông nên cá chết…”
Ong hoạ sĩ cười cười :
“ À…phải rồi, chuyện đó ở Việt Nam xảy ra như cơm bữa mà. Như cái nhà máy bột ngọt Vedan giết sông Thị Vải đấy…Ngư dân hai bên bờ sông coi như phá sản tay trắng hết…”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Ong đọc trên báo à ? Vậy rồi tụi nó có bồi thường cho người  ta không ?”
“ Còn lâu ạ…vụ Vedan này mấy năm nay rồi, bắt quả tang cả chục năm nay nó dùng đường cống ngầm xả nước bẩn ra sông mà đã bồi thường cho dân được cắc nào đâu. Vừa rồi Hội  nông dân đề nghị bồi thường mấy trăm tỉ nó từ chối phắt….”
Bác Ba Phi lo lắng :
“ Vậy rồi làm sao ? Như vợ chồng thằng Đậu cũng bị tụi nó xả nước bẩn chết cả bè cá đó. Liệu có được bồi thường không ?”
Ong hoạ sĩ cười cời :
“ Chắc còn lâu ạ…tụi tư bản vào làm ăn ở Việt Nam đều được các cấp chính quyền bảo kê , sức mấybắt chúng nó bồi thường . Đấy bác thấy chưa, rõ rành rành ra nhé. Bây giờ chính vợ chồng thằng cháu của bác ăn đòn của tụi tư bản được Nhà nước bảo kê nhé. Bác còn thấy “chế độ ta ưu việt” như sách báo vẫn nói ra ra nữa hay thôi…”
Bác Ba Phi tím mặt không nói nửa lời. Quả thực lời lão hoạ sĩ đâm nhói vào lòng. Xưa nay cứ nói tham nhũng, tham nhũng ở đâu đâu nào có biết cụ thể mặt mũi nó ra sao. Mà rồi chỉ thấy Nhà nước này cũng làm được khối việc như đường xá, cầu cống, mở mang những vùng đất hoang thành khu thị tứ cho nên bác chưa thấy bức xúc lắm về những lời ông hoạ sĩ nói về bản chất thối tha của chế độ. Nhưng cái việc bè cá của vợ chồng thằng Đậu vừa xảy ra đánh trúng vào cái bao tử của cả gia đình bác thì lại khác ạ. Rõ ràng thằng tư bản tới làm ăn xứ mình, tác oai tác quái vậy sao Nhà nước không xử nó bênh vực quyền lợi của dân ?



                          (còn tiếp)


0 nhận xét