Open top menu
Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013


                              (tiếp theo)
Giữa lúc đó chiếc cell phone rung bần bật. Bác giật thót người, chắc hẳn là vợ chồng thằng Đậu báo tin đã vay được  tiền ngân hàng , đã mua thức ăn cho cá và bây giờ chúng nó đang thi nhau đớp đây. Bác mừng rỡ, reo lên :
“ Tôi xin lỗi...có điện thoại...”
Nói rồi bác cuống quít chạy về phòng riêng. Ông hoạ sĩ hất hàm hỏi cô Út :
“ Có chuyện gì bác ấy mừng quá vậy ? Trúng số độc đắc hả ?”
Cô Út  cười rất tươi :
“ Chắc không phải trúng số. Tía tôi không chơi xổ số. Chắc có chuyện gì vui ở bên Việt Nam...”
Trong khi đó ở phòng riêng bác Ba Phi đang nói như quát vào máy :
“ Allô...phải thằng Đậu đó không ? Sao rồi ? Vay được tiền rồi hả ? Mua thức ăn cho cá chưa ? Phải cho cá ăn xong rồi  mới được nhậu nghe chưa ? Mày cầm tiền lại bỏ đi nhậu quên cả cá thì mày chết...”
Chợt có tiếng vợ thằng Đậu vang lên trong ống nói :
“ Cá chết hết rồi nội ơi...”
Bác Ba Phi choáng váng như có tiếng nổ bên tai. Sao cá chết hết được ? Bác đã chỉ chỗ giấu sổ đỏ đất vườn của bác cho vợ chồng thằng Đậu  mang đi thế chấp ngân hàng vay tiền rồi kia mà. Chắc con quỷ này giỡn chơi, trêu bác đó thôi, bác quát lên :                                                                                                          
“ Mày giỡn kiểu gì đó con vợ thằng Đậu kia ? Cá chết  hồi  nào ? Vay được tiền ngân hàng mua thức ăn rồi, cá chết sao được ? Mày đừng có nói bậy nghen !”
Con vợ thằng Đậu la chói lói :
“ Có vay được tiền đâu nội ? Thằng Đậu nó tính khiêng cái ti vi đi cầm mà chẳng được bao nhiêu , nó trả có một triệu thôi à …”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Sao không vay được tiền ? Sổ đỏ của nội mang thế chấp ít cũng vay được trăm triệu ? Hay tụi bay tiếc tiền không “lại quả” cho nó ít tiền cà phê chứ gì ?”
“ Không phải đâu nội ơi, nó bảo sổ đỏ đứng tên nội thì đích thân nội phải làm đơn, ký tên mang ra ngân hàng tụi nó mới chịu…”
Bác Ba Phi muốn té xỉu :
“ Chèn đéc ôi…quan liêu máy móc đến vậy là cùng. Đã có sổ đỏ làm bằng , nội ký hay thằng Đậu ký cũng đâu có sao ?”
Con vợ thằng Đậu léo nhéo :
“ Nội nói vậy đâu có được…ngân hàng quy định vậy mình phải theo nó chớ ?”
Bác Ba Phi thở hắt ra :
“ Vậy vợ chồng mày giải quyết sao ?”
Bất chợt có tiếng thằng Đậu nói tranh :
“ Còn giải quyết sao nữa…cá chết hết rồi còn giải quyết gì nữa…nội khỏi lo vay tiền chồng cô Ut nữa…”
Bác Ba Phi đóng điện thoại mà tê tái lòng. Thế là bao công sức cả nhà đổ xuống sông xuống biển, rồi lại còn bao vốn liếng rót vào mua cá giống, thức ăn nữa chớ ? Rồi thời gian tới , tiền đâu mà mua gạo mắm, giống má, điện đóm cùng bao thứ tiền khác ? Vợ chồng thằng Đậu chắc lại mang thân ra chợ người bán sức lao động mất thôi. Lại đi làm thân trâu ngựa, cày cuốc gánh thuê cho người ta.
Bác Ba Phi bước vào phòng với bộ mặt rầu rĩ khiến cả ông hoạ sĩ và cô Ut tròn mắt vì kinh ngạc. Cô Uùt hỏi vội :
“ Có chuyện  gì vậy tía ? Sao mặt tía tái đi vậy kìa ?”
Bác Ba Phi thở hắt ra :
“ Cá của vợ chồng thằng Đậu chết hết rồi ?”
Oâng hoạ sĩ kêu to :
“ Cá chết ? Cá nào chết ? Sao lại chết ?”
Cô Ut quay sang xổ ra một tràng tiếng Anh chắc để giải thích chuyện đó . Nghe xong , ông hoạ sĩ giơ hai tay lên trời, nhún vai :
“ Oh My God...unimaginable…unimaginable”
Bác Ba Phi trừng mắt :
“ Bác nói gì vậy ?”
Ong hoạ sĩ nhìn vẻ mặt bác Ba Phi phát hoảng. Ong vội nói :
“ Tôi nói chuyện đó không thể tin được, không thể tin được… Vợ chồng anh Đậu khi nuôi cá đã có hợp đồng bán cho nhà máy chế biến, nếu hợp đồng bị vi phạm, nhà máy không mua cá nữa thì phải bồi thường thiệt hại chớ ? Trong trường hợp này người nuôi cá có thể khởi  kiện bên đặt mua chớ ?”
Bác Ba Phi cười  nhạt :
“ Kiện ở đâu ? Ai nhận đơn ? Ai xử ? Nhà máy chế biến hải sản là của Nhà nước, dân mà dám kiện Nhà nước à ? Con kiến kiện củ khoai ?”
Oâng hoạ sĩ lắc đầu :
“ Vậy thì thua rồi. Một Nhà nước mà người dân không dám khởi kiện các cơ quan thừa hành thì coi như thua cả thời Pháp thuộc ngày xưa ?”
Cô Uùt cười  rinh rích :
“ Bởi vậy bao nhiêu tội ác của thực dân Pháp ngày xưa ông Nguyễn Aùi Quốc tố cáo như “ sưu cao thuế nặng”, “ tước đoạt quyền bầu cử”, “bịt miệng báo chí”, cấm đoán tự do tư tưởng, tự do báo chí “, “quan lại đè đầu cưỡi  cổ người dân” thì ngày nay xem ra lại toàn là của Nhà nước mới chết chớ ?”
Bác Ba Phi giọng hờn trách :
“ Nói chuyện  đó làm gì, mình là phó thường dân lo sao được chuyện trào đình…chỉ có điều tuần trước, lúc vợ chồng thằng Đậu nó điện sang hỏi vay tiền, con cho tụi nó vay thì cá đâu đến nỗi chết ?”
Cô Ut mặt thoắt đỏ bừng, la lối :
“ Tía nói gì kỳ vậy ? Cá chết là do Nhà máy chế biến nó vi phạm hợp đồng không mua cho vợ chồng thằng Đậu nữa. Đó mới là nguyên nhân chính, sao tía lại vu vạ , đổ tại con mà cá nó chết ?”
Bác Ba Phi chán ngán, không trả lời bỏ vào buồng nằm. Bác vắt tay lên trán tưởng tượng ra cả đàn cá chết ngửa bụng, trắng xoá mặt nước mà tiếc của. Vậy là mất đứt cả mấy trăm triệu. Vốn liếng tích cóp mấy năm nay  đổ hết cả ra sông ra biển, bao nhiêu dự định đẹp đẽ vậy là cũng theo gió bay lên trời .
Bác đã tính nếu bán trót lọt được lứa cá này bác sẽ mua 5 thiên gạch bó lại cái sân trước nhiều năm nay mưa gió phá hoại  trơ cả đất khiến mùa mưa lầy lội và lở lói , trơn như láng mỡ,  đi đứng không cẩn thận trượt chân  té vỡ mặt. Còn nhớ hồi sửa soạn làm đám cưới vợ chồng thằng Đậu, trời mưa sầm sập suốt một ngày, bác Ba Phi ruột rầu như dưa, đành đội mưa chạy xe lên huyện thuê nhà hàng về nấu nướng đãi khách. Thật là xui xẻo, ai ngờ lúc chạy qua sân, bác Ba Phi ngã đến oạch, mặt cắm xuống đất gãy luôn một lúc 3 cái răng cửa, máu ra be bét phải lên tỉnh trồng răng giả hết cả mấy triệu.
Bác cũng dự định trích ra một phần tiền mua tôn  lợp lại mái kẻo tôn mục từ cả chục năm nay, mỗi khi trời mưa lớn trong nhà chẳng khác gì ngoài sân. Rồi sau khi lo xong hai việc lớn vậy nếu còn dư tiền thì tính tới chuyện mua cái xe Dream tàu cho thằng Đậu nó lên huyện chạy xe ôm thay cái xe cúp 78 rách nát , cứ trông thấy xe khách đã hết hồn nói gì tới việc leo lên mướn nó chở đi.
Vậy là mọi chuyện tưởng đã nằm gọn lòng bàn tay. Thế rồi có ai tính đến chữ ngờ, mưa bão, thời tiết thất thường không có, dịch bệnh lan tràn trong đàn cá cũng không, giải toả đền bù cũng không nốt … mọi chuyện cứ tiến triển êm ru, miếng ăn tưởng đã tới tận miệng, ấy thế rồi đùng cái, vào mùa khô nhà máy bỗng dưng bị cúp điện , không chịu thâu cá vào nữa, thế là bao dự định, bao mong ước tan tành hết .
Bác Ba Phi cứ nằm than vắn thở dài rồi mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết. Bác nằm mơ thấy đang về nhà. Vợ chồng thằng Đậu reo mừng chạy ra đón. Oi nội ơi, nội coi cái sân tụi con lát gạch nhám đẹp chưa này. Thằng Đậu nó đòi lát gạch mầu đỏ nhưng con không chịu, con bảo mầu đỏ chói mắt, chọn cái mầu lông chuột này vừa đẹp lại vừa sạch, nội thấy vậy có đúng không ? Bác Ba Phi cứ hoa cả mắt vì cái sân lát gạch dẫm lên mát cả chân mà lại làm như rộng hẳn ra. Thôi nha, từ nay tha hồ mưa gió khỏi lo trơn trượt, lầy lội , khỏi lo té gẫy mấy cái răng như hồi năm trước. Con vợ thằng Đậu còn kéo nội nó vào nhà chỉ lên trời khoe cái mái tôn mới tụi nó vừa thay. Thôi thế là từ nay trời có đổ nước lên mái cũng chẳng còn lo ướt quần ướt áo , ướt chăn màn, trời mưa thì mặc trời mưa, cứ yên trí nằm trên giường đánh giấc thẳng cẳng cho đến sáng. Con vợ thằng Đậu còn đang tíu tít khoe chiếc mái tôn mới, ngoài sân đã có tiếng thằng Đậu gọi ơi ới :
“ Nội ơi nội…ra mà coi xe mới này ….”
Thằng Đậu dắt từ ngoài cổng vào chiếc Dream tàu sơn mầu cánh gián bóng lưỡng. Nó chạy một vòng quanh sân, rồ ga cho xe vọt lên  rồi thắng gấp khiến chiếc xe quay ngang làm  nó toét miệng ra cười :
“ Nội coi nè…sành điệu chưa ?”

                  (còn tiếp)


0 nhận xét