Open top menu
Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013



                           (tiếp theo)




Bác Ba Phi cười ha hả :

" Mẹ cha nó...Thằng nhỏ này vậy mà hóm...Hôm nào ngoại về nước phải bắt nó về theo thăm quê hương xứ sở chớ..."

Cô Út dịch lại cho thằng Jimmy nghe, nó lắc đầu quày quạy. Chàng rể Tommy chạy đi lấy xe hơi, không đầy mười phút sau đã quay lại. Bác Ba Phi đi vòng quanh chiếc xe bóng lộn, mới cáu cạnh, nhìn ngó kỹ càng, trầm trồ :

" Í mèn ôi, xe gì mà nom còn sang hơn cả xe ông Nguyễn Tấn Dũng nữa kìa …”

Cô Út cười rũ :

" Tía có đi đâu ra ngoài Bắc mà biết xe ông Nguyễn Tấn Dũng nó ra sao ?"

Bác Ba Phi cãi :

" Tao chưa ra đó nhưng năm ngoái ổng có chạy qua Chợ Củi nên tao thấy xe ổng rồi . So với xe mấy cha Lê Duẩn, Nguyễn văn Linh xe ông Dũng đẹp hơn nhưng cũng chỉ bằng của thằng Tô Mì . Đúng là đồ tư bản đế quốc..."

Cô Út kéo bác Ba Phi vào ngồi phía trong và đeo ngay "sít beo" cho bác.

" Con nói tía rồi, ở Mỹ lên ô tô mà không 'sít beo" là cảnh sát nó phạt nặng. "

Bác Ba Phi  cười :

" Vẽ chuyện..ở Việt Nam xe cộ chạy như mắc cửi mà có ai "sít  beo, sít cọp" gì đâu ? Mà tao ngồi tít bên trong vầy , bố thằng  cảnh sát cũng không thấy ..."

Cô Út vội doạ :

" Ấy không được, tía không được cởi ra, tía ngồi trong xe vậy mà làm gì cảnh sát  cũng thấy hết đó..."

Bác Ba Phi thất vọng :

" Cả hút thuốc nó cũng thấy hả ? Bộ nó có mắt thần à ?"

Cô Út bịa chuyện :

" Thấy chớ ! Mình làm gì họ cũng thấy hết. Hút thuốc trong xe là phạt một trăm đô la đó tía ..."

Bác Ba Phi lè lưỡi :

" Phạt một trăm đô la. Í mèn ôi, thiệt đúng nó giết người ta. Thôi được, tao chịu nhín về nhà vậy..."

Chiếc xe chạy khỏi những khối nhà khổng lồ, những đường băng dầy đặc máy bay, những chiếc xe hơi lao vun vút...Bác Ba Phi ghé sát cửa kính ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài. Í mèn ôi, sao lắm xe, lắm người, lắm nhà cao tầng dữ vậy ? Ở quê, thỉnh thoảng bác Ba Phi cũng lên Sàigòn, khi tới ngoại thành, từ xa bác đã nhận ra cả một rừng bê tông, lô nhô toàn nhà cao tầng; tuy nhiên vẫn thua xa. Ở đây xe cộ chạy thành từng dòng trên nhiều tầng, nhà cửa lớp lớp cao như trái núi, mắt cứ hoa cả lên không biết nên nhìn chỗ nào bỏ chỗ nào.

Bất chợt bác Ba Phi trố mắt lên nhìn cái gì đó. Bác cứ căng cả mắt ra nhìn. Xe chạy qua rồi bác vẫn còn ngoái lại nhìn theo. Rồi bỗng dưng bác phá ra cười :

" Ha ha ha...ha ha ha..."

Thằng Jimmy nhìn thấy ông ngoại cười như người phát rồ, kéo tay mẹ nó ra hiệu. Cô Út quay xuống hỏi :

" Tía có gì vui mà cười dữ vậy ?"

Bác Ba Phi lại ôm bụng cười lăn cười lộn rồi chỉ ra ngoài :

" Vậy mày không nhìn thấy gì sao ? Tao tưởng nước Mỹ giàu có, ai cũng nhà cao cửa rộng, ai cũng không lo đói lo rét..."

Cô Út ngạc nhiên:

" Thì đúng vậy chứ sao ?"

Bác Ba Phi trợn mắt :

" Đúng vậy mà có cả... làng ăn xin hả ? Tao tưởng chỉ Việt Nam thời bao cấp cả làng mới đi ăn xin thôi..."

Cô Út tròn mắt :

" Có cả làng ăn xin hả tía ? Dữ vậy hả ?"

" Thì ngày xưa ở Thanh Hoá cả làng kéo nhau đi ăn xin đó , Chi bộ và Ban quản trị hợp tác xã phải viết giấy giới thiệu cho đi ăn xin toàn quốc có đóng giấy ký tên hẳn hoi đó..."

Cô Út lắc đầu :

" Chuyện đó chắc chỉ có ở Việt Nam thôi, Mỹ làm gì có ?"

Bác Ba Phi chỏ tay ra ngoài xe :

" Thế mày không nhìn thấy 3 chữ gì to tổ chảng đấy à. "Làng ăn xin" rành rành còn gì nữa ?"

Cô  Út phá ra cười :

" Oh My God...3 chữ LAX tức là sân bay Los Angles đấy tía. Không phải "làng ăn xin" đâu"

Bác Ba Phi quê độ mặt đỏ tía tai, lại thêm thằng rể chắc nghe vợ kể nên cứ bò ra cười. Thiệt hồ đồ quá, nhẽ ra hỏi nó một câu thì đâu sinh chuyện . Lần sau có phải đọc ba cái chữ tiếng Anh này thì phải cẩn thận kẻo lại làm trò cười cho tụi nó.

Mà cái dân Mỹ cũng kỳ, có viết tên viết họ cũng làm biếng, hơi một tí là nó viết tắt. Nào Abếch (APEC), nào U ếch A (USA ), nào V đúp tê ô ( WTO)....không có phiên dịch thì bố ai biết là gì ?  Ngẫm ra về mặt ngôn từ ở Việt Nam lại sướng. Bạc Liêu là Bạc Liêu chứ chẳng ai nói bạc Liêu là Bờ Lờ. Sóc Trăng là Sóc Trăng chứ chẳng phải Sờ Tờ...mà viết thành Bờ lờ với Sờ tờ cái đứa nó xấu nó trẹo miệng ra nói bậy nói bạ thì ...Bác Ba Phi nghĩ vậy bật lên cười  ha hả làm cô Út phải quay xuống hỏi :

" Có chuyện gì tía cười vậy tía ?"

" Tao cười  cái chuyện viết tắt kìa. Ở Việt Nam chỉ quen "đi tắt" thôi không quen "viết tắt"."

Cô Út reo lên :

" Thảo nào con thấy mấy ông lãnh đạo cứ hay nói trên báo là "đi tắt đón đầu". Tía có hiểu vậy là sao không ?"

Bác Ba Phi gãi gãi trán rồi lắc đầu :

" Í dà...mấy cha đó chỉ giỏi làm quan tắt thôi, còn đón đầu cái mẹ gì tao đâu có biết . "

" Vậy sao tía nói ở Việt nam quen đi tắt ?"

Bác Ba Phi chỉ ra ngoài xe nơi hai con đường chạy song song trải dài ra xa tít trên đó những dòng xe nối đuôi nhau lao vun vút :

" Tao giả tỷ như từ con đường bên này muốn sang đường bên kia phải chờ tới lối rẽ có biển báo đàng hoàng đúng không ? Đằng này cứ quẹo đại miễn là không có công an đứng đó là được rồi. Mà mai mốt thằng chồng mày có về Việt Nam lái xe thì phải dặn nó  ở nước ta người đi xe đạp, xe máy hễ cứ giơ tay ra xin đường  là quẹo liền chẳng cần biết  sau mình là xe gì và mình được phép quẹo chưa ?"

Cô Út kêu lên :

" Í mèn ôi, thiệt vậy sao tía ? vậy còn luật giao thông đâu ?"

Bác Ba Phi cười :

" Luật cái con mẹ gì ? Chấp hành đúng luật có khi chết oan con ạ..."

Cô Út  ngạc nhiên :

" Sao tía nói gì kỳ vậy ?"

" Thì giả tỉ như mày tới ngã ba thì đèn đỏ bật lên. Nếu  mày không lao đại đi mà dừng lại theo luật thì thằng đằng sau nó đâm ngay vào đít mình bắn lên trời. Bởi vậy tao mới nói chấp hành luật có khi chết oan là vậy đó..."

Cô Út lắc đầu :

" Oh My God...bởi vậy về Việt Nam ít người dám tự lái xe . Ở bên này quen  theo  luật rồi. Lái xe phạm luật không những bị thu bằng mà còn phải đi học lại nữa kìa..."

Bác Ba Phi cứ nhìn chăm chăm ra cửa xe :

" Tao để ý xe chạy từ nãy có thấy thằng cảnh sát nào đứng đường đâu mà sợ. Chẳng bù cho Việt Nam . Ba thằng "bồ câu" cứ đậu nhan nhản ."

Cố Út  bật cười :

" Ba thàng "bồ câu" là thàng nào hả tía ?"

" Là ba thằng cảnh sát  giao thông mặc đồ trắng đó. Mà ở Mỹ sao không thấy  cảnh sát nào đứng đường vậy sao biết ai phạm luật mà phạt ?"

Cô Út cười :

" Cảnh sát không đứng đường nhưng họ theo dõi bằng camera đấy tía. Giờ tía cứ vượt đèn đỏ cái coi...xe cảnh sát tới nhá đèn vàng buộc xe tía phải tấp vô lề liền.. ."

Bác ba Phi cười cười :

" Thì lót tay cho nó vài đôla là nó thả cho mình đi chớ gì ?"

Cô tút kêu lên :

" Oh My God .. ở Mỹ tuyệt đối không có chuyện "phong bì đâu tía". mà họ đâu có bắt mình nộp tiền ngay. Họ chỉ coi license rồi cho mình đi, vài ngày sau họ mới gửi cho mình cái citation..."

Xe rời con đường lớn đi qua một đường phố có cửa hàng cửa hiệu. Bác Ba Phi chăm chú nhìn bên đường rồi chỉ tay hỏi cô Út :

" Fờ tờ gờ là cái gì ? Cứ viết tắt vậy bố ai biết là cái gì ?"

Cô Út nhìn theo tay bác Ba Phi reo lên :

" À..."Food to go" ...đó là tiệm cơm...chỉ đấy tía. vào đó người ta làm sẵn món ăn,  chọn món nào cứ chỉ tay vào món đó rồi mang đi luôn ..."

Bác Ba Phi vỗ tay :

" Hoan hô..."cơm chỉ"... khỏi nói năng gì cứ dùng tay ra hiệu là hay nhất. Ở gần nhà mình có tiệm '"cơm chỉ" không ? Hôm nào chỉ cho tía ra đó coi !"

Cô Út cười :

" Ở phố đường Bolsa phố chính của Little Saigon thiếu gì . Mà con đưa tía đi ăn tiệm cơm tàu, cơm ta kêu món đàng hoàng chứ ăn "cơm chỉ " làm gì ?"

Bác Ba Phi lắc đầu :

" Thì cũng phải ăn cho biết chớ. cái "cơm chỉ" này hay đấy. Chỉ ghét nó viết tắt Fờ Tờ Gờ thì bố ai biết nó bán cái gì. Ở Việt Nam bán cơm viết rõ bán cơm, bán phở viết rõ bán phở, không có kiểu viết tắt Cờ với Pờ đâu ?"

Cô Út cãi :

" ở Việt Nam con thấy cũng có viết tắt chớ bộ. Chẳng hạn thành phố Hồ Chí Minh viết tắt thành TP HCM đấy thôi..."

Bác Ba Phi lắc đầu :

" Tao chẳng biết nó viết tắt ở đâu. Chỉ biết dân các tình khi lên Sàigòn thì đều nói "lên thành phố"  chứ chẳng ai nói lên "Thành phố Hồ Chí Minh".

Cô Út reo lên :

" Đó ... về Thành phố Hồ Chí Minh mà lại chỉ nói về "thành phố" thì cũng là một kiểu viết tắt đó..."

Cô Út nói rồi dịch lại cho chàng Tommy nghe làm chàng lại phá lên cười. Thấy anh con rể cứ cười hoài, bác Ba Phi nhắc con gái :

" Mày bảo thằng Tô Mì đứng cười nữa. Cười hoài vậy quên đường lạc thì sao ?"

Cô út cười cười :

" Lái xe ở bên Mỹ không bao giờ lạc đâu tía. Đã có cái hộp dẫn đường vừa có bản đồ vừa có tiếng người hướng dẫn . Đó tía nghe thử coi có tiếng người không ?"

Bác ba Phi lắng nghe rồi kêu lên :

" í mèn ôi...tao lại tưởng tiếng nói trong radô. Hoá ra nó dẫn đường cho mình đi thiệt à ? Làm sao nó tài vậy ? Cứ y như con ma xó..."

Cô út lại phải có một màn giải thích cho bác Ba Phi về hệ thống định vị bằng vệ tinh :

" Giả dụ như tía đang đậu xe bất kỳ đâu ở Sàigòn.  Giờ tía muốn chạy xe tới sân bay Tân Sơn Nhất. Tía ra lệnh cho cái máy này . Bằng vệ tinh nó biết tía đang ở đâu và  chỉ cho tía đi theo đường gần nhất ."

Bác Ba Phi há miệng trầm trồ :

" Tài thiệt...tài thiệt...tiên sư anh Mẽo..."





                                      (còn tiếp)


Tagged

0 nhận xét