Open top menu
Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013



                           (tiếp theo)


Cô tiếp viên cười :
“ Bác ngồi phòng này là thành khách quốc tế rồi, 6 USD một ly cà phê là rẻ đấy …:”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Lại còn rẻ ? Con gái tôi bên Mỹ cho mấy chục đô ăn đường, chưa ra khỏi nước đã trấn lột mất 6 đô …”
Cô gái lên giọng an ủi :
“ Bác khỏi lo… lên máy bay ăn uống không mất tiền , xuống sân bay Hồng Kông chờ đi tiếp , nếu khát bác mua chai nước có 7 đô  thôi…”
Bác Ba Phi la lên :
“ Í thôi thôi…thà chịu khát còn hơn…ai đời một trăm bốn chục ngàn  chai nước trắng …uống vào chắc chết…Thôi thôi không ăn uống gì nữa, tôi đi đây...”
Cô tiếp viên biết bác Ba Phi chưa xuất ngoại bao giờ nên nhiệt tình chỉ dẫn :
" Bác cất hết giấy tờ đi chỉ cầm cái thẻ này thôi. Bác đi thẳng đến cửa  số 16  xếp hàng chờ lên máy bay..."
Bác Ba Phi vội vội vàng vàng xách túi bước đi, qua chỗ nào cũng thấy người xếp hàng dằng dặc chẳng thấy cái cổng nào có số như cô tiếp tân dặn. Bác tặc lưỡi xếp đại vào hàng người đang đứng sát nhau. Chà, toàn ăn mặc sang trọng chắc Việt kiều đi Mỹ cả đây. Đứng chỗ này chắc ăn rồi.
Bác Ba Phi yên trí xếp hàng. Rồi chợt nhớ lời cô Út dặn, bác lấy ra tấm biển có hàng chữ  Anh giơ cao . Người đi qua ngoái cả cổ lại nhìn. Có người che miệng tủm tỉm cười, có người trố mắt tò mò. Cũng may không ai biết đó là bác Ba Phi , nếu không đã xúm đông lại coi mặt .
Bác Ba Phi đang còn đứng ngó trước ngó sau, bỗng dưng cô gái áo dài màu thiên thanh, nom qua cũng biết nhân viên hàng không . Cô gái hớt hơ hớt hải chạy tới, trỏ cái bảng bác Ba Phi đang cầm :
" Có phải bác đi Mỹ không ?"
Bác Ba Phi toét miệng cười :
" Phải phải, đi Mỹ đây, sao cô biết ?"
" Thì bác cầm cái bảng đi LOS ANGELES kìa. Phải tên bác là Phi không ?"
Bác Ba Phi kêu toáng :
" í chèn ôi, sao giỏi quá vậy ? Sao đoán tên tôi đúng quá vậy ?"
Cô gái mừng rỡ :
" Người ta gọi tên bác ầm ĩ nãy giờ kìa ? Sao lại xếp hàng ở chuyến bay đi Hàn Quốc ? Bác  đi ngay không lỡ giờ lên máy bay ..."
Hoá ra hành khách  chuyến bay đi Mỹ đã lên máy bay hết, còn mỗi bác xếp hàng đi... Hàn Quốc. Bác vội vàng theo chân cô nhân viên hàng không, lập cập leo lên máy bay. Vừa leo tới nơi, hành khách bên trong đã vỗ tay râm ran. Bác Ba Phi trợn mắt hỏi cô tiếp viên hàng không  :
" Họ vỗ tay chuyện gì đấy ? Có kết quả xổ số rồi hả ? Chắc có người trúng cặp 32 phải không ?"
Cô tiếp viên cười cười :
" Không phải đâu...Họ vỗ tay bác đó... có bác lên máy bay thì mới được cất cánh  ..."
Bác Ba Phi tròn mắt :
" Lại thế nữa kìa ? Không lẽ tôi quan trọng vậy cà ?"
" Tại bác gửi hành lý rồi. Bác không đi máy bay cũng không được  bay..."
Bác Ba Phi ồ lên :
" À ra vậy ?  Khách hàng là Thượng Đế mà...Để mất hành lý của Thượng Đế đâu có được ?"
Một bà sồn sồn ngồi cạnh bác Ba Phi ,  bật cười :
" Chả phải nó lo bác mất hành lý đâu ? Nó sợ bác gài bom vào đó rồi chuồn đi bom nổ cả máy bay chết mà bác không chết ..."
Bác Ba Phi lè lưỡi lắc đầu :
" Lại có đứa ác vậy ? Chắc nước nào ấy chớ ? Việt Nam đâu ra đứa to gan vậy ?"
Máy bay  lăn bánh. Cô tiếp viên phải giúp bác Ba Phi thắt dây lưng. Bác cười  cười :
" Thắt làm gì vướng . Máy bay đã rớt, thắt cũng chết không thắt cũng tan xác..."
Bà sồn sồn nói tiếng Bắc quay lang lườm bác Ba Phi :
" Phỉ thui cái miệng ông. Máy bay sắp bay lên trời ông lại nói chuyện xui xẻo ?"
Bác Ba Phi chưa kịp nói , máy bay đã tăng tốc vút lên cao. Bác chợt ù cả tai ù , ngực tức thở, miệng muốn ói.Thấy  vậy, bà sồn sồn vội lục  ra cái bịch ni lông :
" Cần thì bác ói vào đây...người ta làm sẵn cho hành khách  đó..."
Bác Ba Phi cầm cái túi nôn coi đi coi lại :
" Họ làm cái này hay nhỉ. Khỏi cần ống nhổ như các cụ ta . Mà xài cái này uổng quá. Để khi cần tôi ói vào cái khăn tay được rồi..."
Bà sồn sồn la hoảng :
" Ấy chớ...ấy chớ...cần ói cứ ói vào cái túi này cho sạch. Mình được  phát miễn phí , khỏi trả tiền mà bác phải lo..."
Chuyện qua chuyện lại, bác Ba Phi hết cả muốn ói. Cô tiếp viên đẩy xe thức ăn tới mời :
" Thưa bác dùng gì ? Bánh mì ốp la hay là cơm chiên Dương Châu ?"
Bác Ba Phi lắc đầu :
" Ăn khô khan vậy nuốt sao nổi. Cho tôi canh chua cá lóc, cá kho tộ đi..."
Bà sồn sồn bật cười :
" Vậy bác quay lại Sàigòn vào quán cơm bà Cả Đọi tha hồ gọi, lòng lợn mắm tôm, bún thịt nướng, gì cũng có hết..."
Bác Ba Phi cười hì hì :
" Ba thứ đó mang lên máy bay ngồi lai rai với ba xị đế thì phải biết ... bằng lên 9 tầng mây..."
Bà sồn sồn vui vẻ:
" Thì cầu được ước thấy, bác đang trên 9 tầng mây đó thôi..."
Quả thực bác Ba Phi ghé mắt nhìn qua ô kiếng thấy như đang bơi giữa  biển mây trắng. Ôi chao, đâu ra lắm mây vậy, tầng tầng lớp lớp xa tít tắp, lặng lẽ, tịch mịch như trong cõi vĩnh hằng khiến bác cứ tưởng mình đang rời bỏ trần gian bay lên cõi Phật.
Bất ngờ bà sồn sồn  đập tay :
" Kìa...cô ấy hỏi ông ăn gì ? Bánh mì ốp la hay cơm chiên ?"
Cô tiếp viên vẫn kiên nhẫn giữ nụ cười chờ đợi. Bác Ba Phi chợt nhớ tới ly pặc xỉu phòng cách ly sân bay, ấy chết, có mỗi ly pặc xỉu mà nó giã 6 đôla, vậy đĩa cơm chiên này chắc cả chục đôla, thôi thôi, để lát nữa ngót bụng giở gói bánh tét ra ăn với chả chiên là được rồi. Nghĩ vậy bác lắc đầu :
" Tôi không ăn đâu , mới ăn còn no mà..."
Bà sồn sồn mách nước:
" Còn no thì để dành tới Hồng Kông ăn trong lúc chờ máy bay..."
Bác Ba Phi nghe bùi tai, hỏi :
" Vậy bánh mì ốp la nhiêu ? Cơm chiên nhiêu ?"
Bà sồn sồn cười ngất :
" Bác khỏi lo trả tiền. Họ tính cả vào tiền vé máy bay rồi ..."
Bác Ba Phi reo lên :
" ủa vậy hả ? Vậy cho tôi cả bánh mì cả cơm chiên ..."
Bà sồn sồn cười to :
"í đâu được...hai món chọn một thôi chớ !"
Tất nhiên bác Ba Phi chọn cơm chiên . Vừa ăn bác vừa khen :
" Hoá ra trên máy bay cũng có nhà bếp. Cơm chiên nóng hôi hổi..."
Cơm xong cô tiếp viên mang cà phê, trà nóng tới khiến bác Ba Phi cứ tấm tắc :
"Chu đáo quá...đầy đủ quá...giờ hút điếu thuốc nữa là nhất..."
Chưa nói xong bác đã rút trong túi bao thuốc Hoa Mai. Bà sồn sồn hốt hoảng :
" Ấy chớ...ấy chớ...cấm hút thuốc trên máy bay..."
" Ủa vậy hả ? Vậy chết tôi rồi !"
Cơn thèm thuốc giàn giụa nước mắt. Bác ngáp lấy ngáp để, rồi như không chịu nổi, bác quay sang  bà sồn sồn :
" Nhà cầu đâu bà?"
Bà sồn sồn chỉ tay về phía đuôi máy bay:
" ở đằng kia nhưng đang có người ."
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
" Sao bà biết hay quá vậy ?"
" Thì có đèn báo kìa...Ông phải chờ thôi ."
Bác Ba Phi thì thào :
" Nếu tôi không đi tiêu đi tiểu thì có phải chờ không ?"
Bà sồn sồn tròn mắt :
" Không tiêu tiểu thì vô đó làm gì ?"
Bác Ba Phi ghé vào tai bà sồn sồn :
" Tôi nói nhỏ với bà thôi nha...tôi định vào đó hút điếu thuốc ...không tiêu không tiểu gì hết trơn..."
Bà sồn sồn la lên :
" Í không được...bác hút thuốc khói bay ra ngoài họ biết liền...phạt tiền nặng đó..."
Bác Ba Phi nghe nói tới phạt tiền , hoảng hồn , tịt hẳn cơn thèm thuốc,  vội vàng :
" Vậy thôi thôi...tôi không cần nhà cầu nữa..."
Bác Ba Phi đành nhắm mắt ngủ cho quên cơn thèm thuốc. Bác thiếp đi lúc nào chẳng hay. Bác nằm mơ thấy đang ngồi nhà sai con vợ thằng Đậu đi mua gói thuốc lá. Bác cứ chờ... chờ mãi mà không thấy nó mang thuốc về. Bác tức quá chạy ra chợ tìm nó. Í mèn ôi, nó đang ngồi ăn hủ tiếu. Nhìn thấy bác nó nhe răng ra cười rồi vội đưa cho bác bao thuốc lá. Bác châm một điếu hút lấy hút để. Quá lạ rít mãi, rít mãi chẳng ra tý khói nào . Bác vừa nổi cáu thì bất chợt bà sồn sồn đập tay vào vai làm bác tỉnh cả ngủ.
" Dậy...dậy đi ông...tới rồi kìa..."
Máy bay hạ xuống sân bay Hồng Kông. Bác líu ríu theo mọi người  qua chiếc cầu máy bay. Ôi chao ôi người đi ngược, kẻ đi xuôi, rồi đèn đóm, bảng biểu cứ hoa cả mắt. May có bà sồn sồn lôi tay đi không thì chẳng biết đằng nào mà lần. Hai người bước chân vào cái băng chuyền tự hành dành cho người đi bộ. Bác Ba Phi tính xăm xăm bước tiếp bị bà xồn xồn kéo lại :
" Khỏi bước, bác đứng tại chỗ tự khắc nó đưa đi !"
Bác Ba Phi tròn mắt :
"Tài vậy à ? Mình khỏi bước nó cũng đưa mình đi à ? Vậy thì...sướng."
Bà sồn sồn tuy không đi tiếp cùng chuyến bay với bác Ba Phi nhưng vẫn nhiệt tình dẫn bác tới tận hàng ghế khu ngồi chờ máy bay đi  Los Angles. Bà căn dặn :
" Bác cứ ngồi đây chờ, chừng nào họ gọi thì tới trình thẻ lên máy bay. Mà còn lâu đó, gần hai tiếng đồng hồ lận."
Bác Ba Phi bịn rịn :
" Vậy bà không đi cùng với tôi ư ? Sao bảo cũng đi Mỹ ?"
" Phải rồi, cũng đi Mỹ nhưng ông xuống Los Angeles còn tôi đi New York kìa..."
Bác Ba Phi lắc đầu :
" Cùng đi Mỹ cả mà rắc rối quá ta?"

                          (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét