Open top menu
Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013





                              (tiếp theo)

Hôm sau từ sáng sớm vợ chồng con cái cô Ut đi làm, đi học hết. Bác Ba Phi thức dậy  một mình trong nhà rộng thênh thang. Cô Ut  để sẵn đồ ăn sáng và mấy tờ báo tiếng Việt .Bác chỉ ăn lát bánh mì, ba tê rồi ra vườn ngồi hút thuốc uống càphê.
Trời mát mẻ và im vắng quá. Tịnh không một tiếng người, tiếng xe, chỉ có tiếng chim ríu rít trên cành cây góc vườn, nơi sáng sáng thằng cu Jimmy vẫn cho chim  ăn. Bác ngửa mặt nhìn trời căng lồng ngực hít một ngụm không khí rõ sâu. Bác chợt nhận ra  từ hôm sang đây, cái bệnh viêm xoang không còn hành hạ  khốn khổ như ở nhà . Không bụi bặm, không khói xăng , không khói nhà máy, không ô nhiễm nguồn nước…quả thực môi trường  ở đây trong lành đến mức bác không còn thấy đau xương đau cốt, hoa mắt chóng mặt như ở nhà.
 Sống ở xứ này chắc bệnh tật phải chạy xa, con người phải thọ ngoài trăm tuổi, vậy mà chẳng hiểu sao vợ chồng cô Ut lúc nào cũng kè kè cái máy đo máu, người đo lượng đường, người đo lượng mỡ, lúc nào cũng sợ phát bệnh trong người là sao ? Đã vậy bữa ăn, cô Ut lại còn khuyên bác nên ăn ít cơm thôi, làm bác ngạc nhiên :
“ Cơm tẻ là mẹ ruột. Cứ cơm thiệt no chắc cái bụng là chẳng còn sợ ốm đau, bệnh tật…”
Cô Ut phản đối :
“ Cái đó xưa rồi tía. Cơm gạo là chứa nhiều đường lắm. An nhiều cơm là nguy cơ tiểu đường rất cao. Bởi vậy tía phải bớt ăn cơm, tăng cường ăn rau, ăn trái cây mới giữ được độ đường không tăng cao …”
Bác Ba Phi cười to :
“ Tại tụi bay suốt ngày cái miệng cứ nhai nhóp nhép. Trên bàn ăn, trong tủ lạnh lúc nào cũng ê hề kẹo, bánh, thức ăn nhanh,  ra đường một bước là lên ô tô, trách gì  chẳng lo cao mỡ, cao máu, tiểu đường. Ở Việt Nam tao thấy vợ chồng con cái nhà thằng Đậu, chằn chặn có hai bữa cơm rau, lấy đâu quà bánh luôn miệng, rồi sáng tối quần quật, mồ hôi mồ kê bò ra như xối nước, ăn còn chưa đủ chất lo gì nó tích trong máu…”
Cô Ut cười cười :
“ Tại bên này đồ ăn thức uống rẻ và sẵn lắm, mà lại toàn những thứ ngon miệng, vệ sinh   không sợ ngộ độc, nên khó mà bóp mồm bóp miệng lắm tía ơi…”
Bác Ba Phi kêu lên :
“ Trách gì thằng con trai mày, lúc nào tao cũng thấy cái miệng nó nhai, giờ bảo nó nhịn sức mấy nó chịu. Lớn bé già trẻ chắc chẳng bao giờ chịu rỗng ruột. Bởi vậy tao đọc báo thấy bên này chống cộng đã ghê nhưng còn một thứ cần phải chống dữ hơn cả chống cộng nữa kìa…”
Cô Ut tròn mắt :
“ Chống cái gì mà dữ hơn cả chống cộng vậy tía ?”
Bác ba Phi cười lớn :
“ Chống cái bao tử chứ còn cái gì ? Bắt nó vào khuôn vào phép , ăn uống cho điều độ là khó khăn lắm. Có khi  còn khó hơn cả chống cộng nữa kìa…”
Cô Ut phá ra cười. Chàng con rể nghe vợ dịch lại cũng gật đầu OK , OK rối rít.
                                                                        
Đêm qua cô Ut mang về mớ đĩa cải lương, bác Ba Phi coi khuya quá hôm sau sáng bạch ra rồi vẫn trên giường nằm mơ về quê nhà. Bác thấy con vợ thằng Đậu đi chợ về cắp theo một con ngỗng to tổ chảng. Nó chạy lại gần bác Ba Phi , nhe răng cười :
“ Nội ơi…con quay con ngỗng cho nội nhậu nha…”
Bác chưa kịp trả lời, thằng Đậu đã nhanh tay đốt lên đống lửa thật to. Nó giơ lên xị đế :
“ Nội ơi…nhậu …nhậu…nhậu…”
Í mèn ôi, đang mùa H5N1, gà vịt chết như rạ sao lại ăn thịt ngỗng. Con vợ thằng Đậu lại nhe răng ra cười :
“ Nội khỏi lo. Gà vịt bệnh, ngỗng đâu có bệnh? Mà bệnh với gà chớ đâu với người . Con cho vào lửa quay chín thì vi trùng nào cũng chết…”
Thằng Đậu lại giơ lên chai rượu, nói đế :
“ Chết…chết…chết…”
Í mèn ôi, tụi nó mần như đang đóng tuồng vậy, chỉ thiếu nước cầm con ngỗng nhảy múa xung quanh đống lửa nữa thôi. Con ngỗng đã được làm lông sạch sẽ. Con vợ thằng Đậu lấy cái xiên đâm ngang qua người nó rồi hơ trên lửa. Những giọt mỡ bắt đầu chảy và cháy xèo xèo. Con vợ thằng Đậu reo hò :
“ Chín rồi…chín rồi…nhậu thôi nội ơi…”
Tiếng thằng Đậu la lớn :
“ Nhỏ lửa…nhỏ lửa…”
Gió ở đâu bỗng đùng đùng thổi tới làm ngọn lửa bốc cao cháy lan ra khắp sân . Con ngỗng biến thành bó đuốc khổng lồ bay lượn. Bay tới đâu nó đốt cháy mọi thứ tới đó. Nó đốt nhà bếp cháy đùng đùng rồi bay sang đốt chuồng heo. Hai con heo bác Ba Phi mất công mua từ lúc nó mới lọt lòng giờ đã lớn gần một tạ đang  bị quay chín trong ngọn lửa.  Hai vợ chồng thằng Đậu đã chạy  đâu mất tiêu. Con ngỗng lửa bay lên mái nhà. Cả ngôi nhà biến thành bó đuốc khổng lồ. Í trời ôi, cứ đà này con ngỗng lửa đốt cháy hết cả làng, cả xóm mất thôi. Thế rồi bác ba Phi kinh hoàng khi con ngỗng lửa đang bay tới bác. Bác cuống cuồng chạy trốn. Con ngỗng lửa đuổi sát sau lưng . Bác la toáng :
“ Cứu tôi với…cứu tôi với…”
Vừa lúc đó tiếng chuông gọi cửa thúc vào tai làm bác choàng tỉnh. Í trời ơi hoá ra bác đang nằm mơ trong căn buồng nhà cô Ut mãi tận nước Mỹ xa xôi . Vụ cháy nhà chỉ là nằm mơ, nhà bác ở quê không sao cả. Tiếng chuông gọi cửa vẫn bính boong làm bác quýnh quáng :
“ Tôi ra đây…tôi ra đây…”
Tụt xuống giường bác Ba Phi xỏ chân vào quần cứ bên nọ lẫn bên kia. Xong quần rồi nhìn quanh quất không thấy áo đâu. Mãi mấy phút sau bác mới ra mở cổng. Í mèn ôi, lù lù một bà Mỹ đen, mập ú, áng chừng phải tạ rưỡi, tóc xoắn ốc nhồi, chắc chờ lâu nên mặt bà có vẻ giận dữ lắm, bà xổ ra một tràng tiếng tây tiếng u làm bác Ba Phi cứ ngây ra không hiểu gì ? Rồi bất chợt bác Ba Phi nhận ra bà kéo theo một cái gì máy gì đó đen trùi trũi nom y hệt trái bom. Í mèn ôi, bom…bom thiệt rồi. Bác sập ngay cửa lại la lớn :
“ Khủng bố…khủng bố…”
Bác nhớ ngay tới vụ khủng bố ngày 11 tháng Chín năm nào. Nghe con Ut nó kể lại mà ghê. Quân cảm tử của nó cướp máy bay chở khách đâm vào hai toà nhà cao mấy chục tầng làm nó xụm bà chè chết mấy ngàn người. Sau đó nó lại lấy than nghiền ra thành bột tẩm thuốc độc gửi qua bưu điện nhằm giết người hàng loạt nữa. Quân dã man, mạng người ta đã không coi ra gì, ngay cái mạng nó cũng coi nhẹ tựa lông hồng. Con mẻ mập này đúng là dân khủng bố  liều chết nên mới kéo theo quả bom bự vậy. Bác đang còn quýnh quáng tìm cách báo động có bom thì chèn ôi, bà  mập đã đẩy cửa vào, tay cầm cái gì không khéo là súng lục cũng nên, chĩa thẳng vào mặt bác làm bác hoảng quá, giơ thẳng hai tay lên trời, miệng cuống quít :
Nô …nô …. Thánh kiu…”
Bà mập bật cười . Bà giơ cái vật bà cầm trong tay rồi nói “a lô…a lô” vào đó. Bác Ba Phi vỡ lẽ, hoá ra không phải súng lục, nó là cái điện thoại di động. Bà mập ấn nó vào tai bác ra hiệu bác nghe.
“ A lô…tía đấy ạ…”
A… hoá ra là tiếng cô Ut, bác mừng rỡ , kêu lớn :
“ Ut đấy hả ? Con về ngay. Khủng bố kéo bom tới nhà nè…”
“Bom ? Lấy đâu ra bom tía ?”
“ Thì đấy tao thấy con mẻ nó kéo tới nhà cái máy gì đen chùi chũi y hệt quả bom tạ đó…”
Tiếng cô Ut cười phá :
“ Không phải đâu tía ơi…máy hút bụi đó túa…bà Mỹ đen này mang tới nhà mình để tổng vệ sinh đo tiá. Con gọi bả tới làm mà. Sáng nay tía dậy muộn, con  không muốn đánh thức tía dậy nên chưa báo trước cho tía được thôi. Tía cứ cho bả vào vệ sinh kẻo nhà cửa dơ quá rồi tía…”
Bác Ba Phi cười ngượng :
“ Vậy mà tao cứ tưởng quân khủng bố cảm tử mang bom đến đánh nhà mình…”
Tiếng cô Ut lại cười :
“ Tía cứ lo xa . Nó có đặt bom thì đặt nhà Tổng Thống , nhà con là phó thường dân người Việt, nó đánh làm gì cho phí bom…? Thôi,  tía mở cửa cho bả vào đi…”
Bà Mỹ đen kềnh càng đi vừa khít cái cửa vào phòng khách. Bà lấy trong tủ bếp ra đủ các loại bình chứa các loại nước xanh, nước trắng, nước vàng rồi thoăn thoắt vừa xịt nước xà bông vừa lau các thứ trong khu vực bếp. Mùi các loại nước rửa xông lên nồng nặc choáng váng đầu óc. Bà Mỹ đen ra hiệu cho bác đi ra ngoài vườn nhưng bác nhất định cứ bám sát. Phải rồi, phải nâng cao tinh thần cảnh giác, lơi ra đâu có được. Nhà con Ut có bao nhiêu là thứ lặt vặt, không để mắt tới nhỡ con mẻ đen này ăn cắp hết thì sao ? Còn nhớ hồi ở nhà, cái quạt trần bị hỏng sao đó, thằng Đậu kêu thợ tới sửa, nhờ bác Ba Phi trông coi. Ai ngờ bác chỉ chạy ra ngoài vườn tranh thủ cho con heo ăn mà chiều về con vợ thằng Đậu la toáng lên là mất cái đồng hồ để bàn. Tệ thế đấy. Chắc chắn vào túi thằng chữa quạt dạo đó rồi. Nhưng nó đi mất tiêu, có trời tìm, đành chịu mất cái đồng hồ. Con vợ thằng Đậu cứ ca cẩm tại nội không chịu để mắt tới nên nó mới dám ăn cắp chớ. Rút kinh nghiệm bác Ba Phi bám sát bà Mỹ đen. Bà vào phòng vệ sinh cọ bàn cầu, bà bò ra sàn cọ rửa, bà kéo máy hút bụi rà đi rà lại bộ xa lông…bà đi đâu bác ba Phi đi theo đó làm bà phải bật cười xì xà xì xồ một chặp bác ba Phi chẳng hiểu gì cứ OK…OK luôn miệng.

                           (còn tiếp)

Tagged

0 nhận xét