Open top menu
Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013




                                           (tiếp theo)




“Lão già” lắc đầu :

“ Không ngon ăn vậy đâu...có cô bị ông bầu trừ tiền vé máy bay, tiền mua visa, tiền ăn ở...trừ đầu trừ đuôi chẳng còn bao nhiêu ...”

Chị Kelly Thi bĩu môi :

“ Đó là mấy cô ca sĩ phòng trà, hạng hai thôi, còn loại sao thì cát xê cao ngất ngưởng...bầu nào dám ăn chặn ?”

Bác Ba Phi tần ngần :

“ Tôi không hiểu tại sao vé mắc vậy mà buổi nào cũng đông nghịt cả mấy ngàn người coi...”

Chị Kelly Thi cười cười :

“ Bác đã đi coi lần nào đâu mà biết đông nghịt ?”

Bác Ba Phi cãi :

“ Tôi coi qua đĩa chớ ? Thấy bà con ngồi kín cả rạp...người nào người nấy quần là áo lượt, nom vui vẻ và sang trọng lắm...”

“Lão già” giải thích :

“ Họ tới coi đông vậy không hẳn chỉ vì coi ca nhạc đâu. Đó là một dịp bà con gặp gỡ, họp mặt ngoài tình đồng hương, đồng chủng còn là dịp biểu dương lực lượng của cộng  đồng người Việt ở hải ngoại nữa kìa...”

Bác Ba Phi vỡ lẽ gật gù :

“ Hoá ra vậy...hèn chi cứ mỗi buổi ca nhạc người cứ nườm nượp tới coi...”

Nhìn ba chiếc vé trong tay “lão già”, bác Ba Phi giao hẹn :

“ Nếu tối nay đi coi thì bây giờ tôi phải về qua nhà gặp con Út ...”

Chị Kelly Thi ngạc nhiên :

“ Bác vừa mới gặp cô Út ở tiệm phở còn gặp làm gì nữa ?”

Bác Ba Phi ngập ngừng :

“ Tôi muốn...tôi muốn...”

Bác định nói ra chuyện mượn tiền con gái nhưng thấy kỳ quá lại thôi chỉ nói chung chung :

“ Tôi có việc cần gặp nó...”

Chị Kelly Thi lắc đầu :

“ Giờ này con gái bác đi làm rồi. Chiều mới gặp được. Giờ ta đi thăm “thung lũng tình yêu” đã...”

“Lão già” cười cùng cục :

“ Chị vẫn giữ ý định đưa bác Ba Phi đi coi chứng tích của tình yêu à ?”

Chị Kelly Thi nói cứng :

“ Đi coi chớ...đã nói là phải làm...bỏ sao được ?”

Bác Ba Phi biết không từ chối được đành leo lên xe lòng như lửa đốt. Bác chỉ mong chóng đến chiều cô Út đi làm về hỏi vay tiền gửi về cho vợ chồng thằng Đậu mua thức ăn cho cá chứ bụng dạ đâu coi “chứng tích tình yêu” với cả ca nhạc “biểu dương lực lượng cộng đồng”. Kể ra lòng tốt  hai người bạn dành cho bác Ba Phi rất đáng trân trọng, nhưng họ đâu biết món quà họ tặng lúc này  thật quá xa xỉ . Bác không cần “chứng tích tình yêu” cũng như ca nhạc Việt kiều, lúc này bác chỉ cần tiền, thật nhiều tiền cứu hầm cá vợ chồng thằng Đậu . Bức xúc này chắc chắn không thể chia sẻ với hai người bạn tốt bụng này, bác chỉ còn hy vọng vào cô Út, dẫu sao cũng là con gái ruột , nhất định sẽ chia sẻ khó khăn này .

Chiếc xe đi vòng vèo theo con đường chạy dọc bờ biển . Cảnh vật đẹp như tranh vẽ . Những hàng cây mọc trên đồi cát chạy thoai thoải ra tận mép nước, ánh nắng mặt trời nhảy nhót trên những vầng sóng lô xô đuổi nhau ngoài xa.

Xe lên cao, lên cao rồi dừng bên vạt đất bằng phẳng, lúp xúp cây nhỏ và lá rụng đầy trên con đường nhỏ. Sau cùng chị Kelly Thi dừng xe, nhảy xuống mở cửa :

“ Nào mời bác xuống..ngắm dấu tích lãng mạn của “thung lũng tình yêu”...”

Bác Ba Phi nhảy vội xuống, căng mắt nhìn xung quanh đến rào nước mắt vẫn chẳng thấy gì . Bác phàn nàn :

“ Có thấy quái gì đâu ? Toàn cây với cỏ, có gì lãng mạn...”

Chị Kelly Thi mỉm cười  ,kéo bác Ba Phi đi một đoạn rồi trỏ xuống vạt đất thấp phía dưới :

“ Kìa...bác nhìn kìa...bác có thấy gì không ?’

Bác Ba Phi lại trợn đến rách cả mắt cũng vẫn chẳng thấy gì. Bác lắc đầu quày quạy :

“ Làm gì có gì....”

Sau cùng chị Kelly Thi đành chỉ tay giảng giải. Hoá ra hàng cột gỗ tít phía dưới  đóng theo một hàng lối nhất định và nhìn thật kỹ người ta đọc được chữ  I You tức là “ I love You”. Chị Kelly Thi kiên trì chỉ dẫn cho tới lúc bác Ba Phi kêu to lên :

“ Thấy rồi...thấy rồi...thấy cái hình quả tim với chữ “I” chữ “You” như chị nói rồi...”

Chị Kelly Thi vui vẻ :

“ Đó...đó...bác nhìn thấy rồi đó...công trình này do một anh sinh viên đại học người Việt dựng lên để tỏ tình với một cô sinh viên người Mỹ. Anh kiếm tới mấy trăm cái cọc gỗ lớn trên mỗi cọc  treo một bó hoa tươi .  Đúng lúc anh đưa cô gái tới đúng chỗ ta đứng đây, toàn bộ số hoa anh treo trên các cột nở hết khiến dòng chữ trở nên rực rỡ mầu hoa và đẹp lung linh trong nắng sớm...”

Bác Ba Phi tấm tắc :

“ Ghê quá nhỉ ? Kỳ công quá nhỉ ? Đúng...đúng là lãng mạn thiệt. Cô gái nhìn thấy cảnh tượng kia chắc cảm động phát khóc và nhận lời yêu anh chàng chớ ?”

Chị Kelly Thi gật đầu :

“ Tất nhiên rồi.... Anh bế cô xuống dưới đó và cùng bạn bè mở nhạc, nhảy nhót uống bia suốt một  ngày một đêm...”

Bác Ba Phi ngắm nghía cái biểu tượng lãng mạn của tình yêu dưới thung lũng rồi hỏi bất chợt :

“ Yêu nhau lãng mạn vậy rồi sau có cưới nhau không ?”

Chị Kelly cười to :

“ Cái bác này lo xa nhỉ ? Cưới nhau hay không có gì quan trọng ? Miễn họ yêu nhau sau cái event tỏ tình đó là OK rồi...”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Chị nói vậy đâu có được...nếu yêu mà không cưới sao gọi là yêu ?”

“ Lão già” chen ngang :

“ Xưa quá rồi bố...” tình cho không biếu không”  mà ? Cần gì phải cưới mới gọi là yêu ?”

Bác Ba Phi cười :

“ Đúng là tình cho không biếu không , nhưng phải coi cái đó có đúng  tình yêu không ...”

Chị Kelly Thi kêu lên :

“Ôi cái bác này đa nghi  Tào Tháo ? Vậy bác còn đòi gì nữa mới chịu tin vào tình yêu đích thực ?”

Bác Ba Phi bình tĩnh :

“ Tôi ví dụ ngay cái anh chàng làm cái công trình tỏ tình với cô gái Mỹ này. Tỏ tình vậy hết xảy rồi, nhưng nếu không trải qua hôn nhân, không trải qua chung sống để vượt qua khó khăn bộc lộ tinh thần hy sinh cho nhau thì chưa thể gọi là tình yêu được ...”

Chị Kelly Thi trố mắt:

“ Vậy theo bác người ta cứ phải hy sinh cho nhau thì mới gọi  yêu nhau ? Vậy thì bên Mỹ này ai cũng có cơ hội thăng tiến, ai cũng có nhà lầu, xe hơi , có cần gì phải hy sinh cho nhau ? Vậy nói như bác chắc bên này không có tình yêu ?”

Bác Ba Phi gật đầu :

“ Suy cho cùng thì đúng vậy đó. Ở đâu không có sự hy sinh ở đó chưa chắc đã có tình yêu .”

Chị Kelly Thi cười cười :

“ Bác nói cũng...nhưng trên lý thuyết thôi... ở bên này khối đôi trai  gái chẳng cần ai hy sinh cho ai mà vẫn yêu nhau thắm thiết kìa...”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Tôi không tin chừng nào tôi chưa được thấy họ hy sinh cho nhau...”

Rồi như chợt nhớ ra, bác vỗ đầu :

“ Ngay như anh gì...ông xã của chị đó...để cứu vợ con khỏi mất nhà ra đường ở, ảnh tự nguyện ly hôn để cứu cả nhà. Như thế là tình yêu đó...”

Chị Kelly Thi thoắt đỏ bừng mặt, chị tính gắt lên điều gì đó nhưng rồi lại thôi, im lặng , quay mặt đi nơi khác. “Lão già” kéo bác Ba Phi ra chỗ khác nói thầm :

“ Bác ác khẩu quá...chọc ngay vào vết đau người ta...”

Bác Ba Phi ngớ người :

“ ủa...tôi nói tình thực mà...Tôi nói vậy là tôi ca ngợi tình yêu giữa hai người mà...”

“ Lão già” gắt :

“ Bác chẳng tế nhị chút nào. Bác ca ngợi người này nhưng lại chửi vào mặt người kia.”

Bác Ba Phi gật gật :

“ Tôi hiểu..tôi hiểu...có thể chị Kelly Thi thấy trong chuyện đó mình cũng có lỗi...”

“Lão già” vội vàng :

“ Đúng đúng...đã gọi là yêu nhau chết cũng không rời nhau . Chị Kelly Thi chấp nhận  hy sinh của anh chồng như vậy chắc cũng vì đứa con thôi...nhưng ngẫm nghĩ cho kỹ thì cũng...không nên...”

Ba người quay lại xe hơi, bác ba Phi định ngỏ lời xin lỗi nhưng chị Kelly Thi đã xua xua tay :

“ Thôi thôi...tôi hiểu bác định nói gì rồi...nhưng mà thôi...tôi không muốn nhắc tới chuyện đó nữa. Thôi ta về...”

Chị Kelly Thi lái xe quay về thành phố. Không khí giữa ba người bỗng nặng chình chịch. Bác Ba Phi nhớ tới chuyện vợ chồng thằng Đậu vay tiền, nóng ruột đòi về thẳng nhà cô Út. “Lão già” can ngăn :

“ Giờ này cô Út đang ở Sở làm bác có về cũng đứng ngoài cổng , làm sao vào nhà ?”

Chị Kelly Thi chợt nhớ ra ba cái vé coi ca nhạc vội kêu lên :

“ Oh My God...tối nay còn đi coi ca nhạc, bác về sao được ?”

Bác Ba Phi khẩn khoản :

“ Chị trả lại vé được không ? Tôi nóng ruột gặp con Út nhà tôi quá. Đang có việc cần kíp mà !”.

Chị Kelly Thi lắc đầu :

“ Vé mua rồi trả lại đâu có được. Bác có việc cần sao không điện cho cô ấy ?”

Bác Ba Phi ngập ngừng :

“ Việc này quan trọng không hỏi qua điện thoại được...”

“ Lão già” ngáp dài :

“ Quan trọng gì thì đi coi ca nhạc về rồi hỏi đâu có sao ? Bác về nhà chắc không gặp được đâu. Cô cũng đi coi mà..”

Bác Ba Phi đành ngồi yên trên xe về nhà chị Kelly Thi. Trong lúc chờ hai người kia lo sửa soạn ; nghĩ tới vợ chồng thằng Đậu đang chờ tiền bác sốt ruột quá lại giở điện thoại ra gọi. Có tiếng chuông đầu giây bên kia mà không ai bốc máy. Quái, cả hai đứa đi đâu vậy cà ? Ôi thôi chết, giờ này là 5 giờ chiều vậy bên đó mới...3 giờ sáng. Bác chợt nhớ ra chuyện chênh lệch giờ giấc bên ta và bên Mỹ. Hoá ra giờ này vợ chồng thằng Đậu chắc đang ngáy khò khò. Bác vừa định tắt máy, chợt có tiếng càm ràm :

“ Ai đó...ai đó...”

Đúng tiếng con vợ thằng Đậu rồi, bác mừng quýnh :

“ Nội đây..nội đây...”

Đầu dây bên kia có tiếng đàn ông, chắc của thằng Đậu quát tướng :

“ Phá hả ? Đang giữa đêm gọi điện phá hả ? Muốn công an gô cổ lại không ?”

Nói rồi nó đặt máy cái rụp  không kịp cho bác xưng tên. Bác bực mình gọi lại nhưng chỉ nghe thấy tiếng tút tút, chắc nó bỏ máy ra ngoài. Thôi cũng đành khuya khuya gọi vậy. Ở dưới bếp “lão già” đã kịp nướng tôm hùm mùi thơm xông lên ngào ngạt. Nhìn thấy vẻ mặt bác Ba Phi, “lão già” bật cười :

“ Sao nhăn nhó khó khăn thế kia. Tươi lên...tươi lên đi...sắp nhậu rượu whisky với tôm nướng rồi kìa...”

Bác Ba Phi lắc đầu chán ngán. Nỗi lo không có tiền mua thức ăn cho hầm cá vợ chồng thằng  Đậu khiến bác chẳng còn thiết nhậu nhẹt . Chị Kelly Thi đã trang điểm xong từ buồng trong đi ra giục rối rít :

“ Thôi thôi...tới giờ rồi...giờ mà còn bầy ra cuộc nhậu thì có tan ca nhạc mới xong....”

“Lão già” vạch tay coi giờ :

“ Còn những hai tiếng nữa mới mở màn kìa...”

Chị Kelly Thi kiên quyết :

“ Hai giờ nữa thì đi bây giờ vừa kịp. Phải tới trước giờ còn gặp gỡ bạn bè chớ ?”

“Lão già” đành dẹp đồ nhậu vào tủ lạnh, kéo bác Ba Phi vào buồng bắt diện  đồ lớn. Lát sau cả hai trở ra xe , chị Kelly Thi nhìn hai ông già diện comlê , cười to :

“ Rõ là người đẹp vì lụa...hai bác già mặc thế này nom hãy còn phong độ lắm....”

Quả đúng như lời chị Kelly Thi, buổi ca nhạc đông nghịt. Người nào người nấy mặt mày vui tươi, ăn mặc sang trọng, thơm nức thật đúng là...Việt kiều. Tới trước cửa nhà hát, chị Kelly Thi giữ hai ông già đứng lại chụp liền mấy pô hình. Chị ngắm nghía bác Ba Phi rồi cười rất tươi :

“ Nom bác lúc này ai dám nói không phải Việt kiều ?”

Bác Ba Phi cứng ngắc trong bộ đồ lớn, cộp cộp đôi giày da đen bóng loáng bước vào khán phòng  bất chợt nhớ tới cảnh chân đất lội ruộng ở nhà mà thấy tức cười. Chèn đéc ơi, sao hai cảnh đời khác nhau quá xá vậy cà ? Biết đến cái thủa nào bên nhà mới được như thế này ?

“Lão già” dò số ghế in trong vé đưa cả ba người tới ngồi gần sân khấu tuy không được chính giữa mà chệch sang bên cánh gà. Chị Kelly Thi tiếc rẻ biết thế này bỏ thêm vài chục đô nữa lấy chỗ ngồi tốt hơn. Bác Ba Phi xuýt xoa thôi thôi, ngồi vậy là quá tốt rồi...



                                                            ( còn tiếp)




0 nhận xét