Khuya hôm đó, phòng làm việc riêng của ông Thượng vẫn còn sáng đèn. Bà Kiểm tra về rồi, ông mở băng ghi âm ra nghe :
Giọng ông thành uỷ viên :
“ Có phải ông Thượng sai ông đến đây thuyết phục tôi bỏ qua vụ con gái tôi mất tích, thôi không báo công an truy tìm nữa, đúng không ?”
Giọng ông Bí thư thành uỷ :
“ Đúng… đúng vậy đó…anh nên quên chuyện đó đi, đừng làm ầm ĩ lên, coi như cháu nó bị tai nạn …”
“Nếu vậy tôi sẽ được gì ?”
“ Anh sẽ được bỏ qua vụ kỷ luật và khoá tới vẫn được đề cử vào Ban chấp hành…Tôi đã nói hết rồi… anh đưa tôi đi cấp cứu mau…”
“ Chưa xong…anh phải nói rõ con gái tôi hiện giờ ở đâu ?”
“ Tôi không biết…tôi có biết gì đâu ?”
“ Vậy thôi anh cứ nằm đó…”
“ Anh gọi…anh gọi lái xe …”
“ Thôi được, thôi được…có lẽ ….con gái anh đã đi xa …xa lắm rồi…”
“ Xa là ở đâu ? Ở trong nước hay đã ra nước ngoài ?”
“ Không không…không trong nước cũng không ở nước ngoài …con anh…con anh…”
“ Con tôi…con tôi làm sao ?”
“ Chết rồi…nó chết rồi…”
“ Ong nói thật không ? Tại sao nó chết ? Ai đã giết nó ?”
“ Tôi …tôi…có biết gì đâu…anh cứ hỏi ông Thượng…”
Tiếng máy lạo xạo rồi im bặt. Ong Thượng đập tay xuống bàn :
“ Thằng gớm thật…mày dám chơi nhau với tao ?”
“ Có chuyện gì thế ông ?”
Ong Thượng giật mình quay lại, bà vợ ông đã đứng lù lù sau lưng ông từ lúc nào. Khuôn mặt lạnh băng của bà càng làm máu trong ông sôi lên :
“ Thằng chó…nó tính vuốt râu hùm…”
Ong mở lại băng ghi âm, càng nghe mặt bà Phu nhân càng sắt lại. Sau cùng bà cười khẩy :
“ Ong làm ăn thế này bằng giết người ta…”
Ong Thượng tròn mắt :
“ Giết ai ? Giết tôi ấy à ?”
Bà Phu nhân không trả lời, ngồi phịch xuống giường, gác cả hai chân lên gối :
“ Bóp chân cho tôi ! Mỏi rừ ra rồi…”
Ong Sáu Thượng hơi nhăn mặt nhưng vẫn lặng lẽ cúi xuống làm theo lệnh vợ. Ong biết rõ tính bà , khi cần tập trung suy xét, bao giờ bà cũng nằm dài ra giường đòi ông bóp chân, mắt lim dim thả hồn vào cõi phiêu diêu. Thực ra lúc đó bà cần quên hết mọi vướng bận để cái máy tính trong đầu bà nhoay nhoáy làm việc. Người đời thường chỉ thấy ông xuất hiện trên ti vi vào những lúc đọc diễn văn hay chỉ đạo hoặc kêu gọi, động viên cả nước, chứ ít người biết được rằng sự nghiệp ông phần lớn do tay bà tạo dựng.
Ngày đó, sau khi “ đảng, Bác ” về tiếp quản Hà Nội , cô du kích đường 5 cũng được mời về Thủ đô báo cáo thành tích chiến đấu tại Đại hội liên hoan thi đua các lực lượng vũ trang. Thân hình rắn chắc, đôi chân dài và cái miệng dẻo quẹo lúc nào cũng ướt át của cô lọt ngay vào mắt đồng chí phụ trách công tác tổ chức trung ương. Thế là cô được giữ lại Hà Nội , hằng ngày đưa tới gặp “ đồng chí tổ chức” để đồng chí kèm cặp bồi dưỡng, nâng cao trình độ thành “ báo cáo viên” đi khắp các đơn vị vũ trang bồi dưỡng cho cán bộ, chiến sĩ nêu cao tinh thần quyết chiến quyết thắng, chống các “viên đạn bọc đường” vốn là nỗi lo của đảng và bác Hồ khi đưa “những đứa con ưu tú “ vốn quen sống rừng rú tối tăm về sống giữa chốn phồn hoa đô hội trong ánh đèn nê ông.
Báo hại cô du kích đường 5 được đồng chí “ tổ chức” kèm cặp, bồi dưỡng kỹ càng quá nên kiến thức mở mang thì ít mà cái bụng cứ mỗi ngày phình ra thì nhiều. Vào một buổi vừa đi họp về, đồng chí “tổ chức’ đã thấy cô ngồi chờ ở phòng khách tư dinh. Tệ thật, đã dặn đêm nào cần thì sẽ cho xe commăngcabịt bạt tới đón, qua đêm xong xe lại đưa về, cứ phải như lời Bác dậy trong chiến thuật đánh du kích “ lai vô ảnh, khứ vô hình”, tức cô tới không ai biết, cô về không ai hay thì mới bảo đảm an toàn, bí mật, giữ uy tín “tổ chức” được. Nghe cấp trên trách móc, cô mếu máo :
“ Biết rồi, em biết phải bí mật để giữ uy tín cho …thày em, à quên cho thủ trưởng rồi , nhưng đây là trường hợp cấp bách…”
“ Cấp bách gì cũng phải bảo đảm nguyên tắc “ bí mật, bất ngờ” chớ ?”
Cô du kích ngồi xích lại gần đồng chí “tổ chức”, mặt đỏ ửng :
“ Cơ mà “thầy em” ơi…à quên báo cáo… thủ trưởng em …em…”
Hồi đó, các thủ trưởng đơn vị thường hay dấm dúi “lẹo tẹo” với các nữ chiến sĩ làm công tác văn phòng như nữ y tá quân y, nữ điện báo viên, nữ nhân viên cơ yếu….Cứ bí bí mật mật mãi cho đến khi bụng các cô đã lùm lùm lên rồi thủ trưởng mới biết mà “ dở khóc, dở cười” khiến dân gian đã có câu :
“ Thủ trưởng nhìn em thủ trưởng cười
Đau lòng em lắm thủ trưởng ơi…”
Bởi vậy cô nữ du kích đường 5 chỉ mới lắp bắp “ báo cáo thủ trưởng em…em…” là đồng chí “tổ chức” hiểu ngay ra chuyện gì rồi. Đồng chí càu nhàu :
“ Chính xác chưa ?”
“ Báo cáo thủ trưởng chính xác rồi ạ. Em đã …không thấy…không thấy từ cả hai tháng nay rồi ạ…”
Rồi bờm xơm, cô du kích đường 5 xích tới cầm tay “thủ trưởng” đặt lên bụng mình :
“ “Thày em thử rờ coi…nó đạp đấy…”
Đồng chí “tổ chức” mó phải chục than hồng, rụt tay lại , cáu kỉnh :
“ Khỏi rờ…cứ nhìn cái lông mày dựng ngược lên thế kia cũng đủ biết rồi. Các cụ nói “ thâm dưa thì khú, thâm vú thì chửa”….thế …thế đã thấy thâm…vú chưa ?”
Cô du kích đường 5 tinh quái :
“ Vậy em vạch ra cho thày em coi nhé…”
Đồng chí “tổ chức” vội vàng xua xua tay :
“ Ay chớ…chớ…chỗ này là trụ sở trung ương ….tai mắt khắp nơi…cô vạch vú ra ở đây bằng cô giết tôi à ?”
Cô nữ du kích lo lắng :
“ Vậy…vậy “thầy em “ tính sao giờ ?”
Đồng chí liếc xung quanh, ca cẩm :
“ Đã bảo để đến tối vào phòng “mật” rồi muốn “thày em”, “thày anh” gì cũng được, còn ở cơ quan nhất thiết phải giữ mồm giữ miệng, lộ ra là chết…”
Cô nữ du kích chẳng những không sợ mà còn lì lợm ngồi sát lại đồng chí “ tổ chức’ :
“ Mặc kệ…chết em cũng không sợ … cứ được sống với “thày em” thì chết em cũng không sợ…”
Đồng chí “tổ chức” liếc nhìn xung quanh rồi đứng dậy, đi sang ngồi ghế đối diện :
“ Không được , không được manh động…manh động mất uy tín của tổ chức là tuyệt đối không được … cứ phải tính cho thật kỹ…”
“ Thì bây giờ mình cứ ra công khai rồi làm đám cưới…”
Đồng chí “tổ chức” giật mình :
“ Ay chết …cưới sao được ? Đang còn “ bà Cả” trên Thái Nguyên làm sao “ra công khai” cưới xin được ?”
Cô nữ du kích ngúng nguẩy :
“ Vậy sao thày em bảo bà ấy sắp chết ?”
“ Thì sắp chết chứ đã chết đâu ? Kỳ này “tổ chức” thực hiện chính sách cán bộ có công với cách mạng chiếu cố đưa bà ấy sang Liên xô chữa bệnh. Vậy bà ấy sẽ sống lâu sống khoẻ chứ đâu có chết ?”
Cô du kích xụ mặt xuống :
“ Em không biết…thày em muốn làm sao thì làm .”
Đồng chí “tổ chức” vỗ trán như chợt nhớ ra , mừng rỡ :
“ Được rồi, được rồi, ổn rồi…”
Cô du kích nhìn xuống bụng, nguây nguẩy :
“ On là ổn thế nào ? Em không có chịu nạo thai “giải quyết hậu quả” đâu đấy.”
Đồng chí “tổ chức” lắc lắc đầu rồi bất chợt hỏi một câu làm cô nữ du kích giật mình :
“ Nghe nói em đã có nhân tình dưới quê ?”
Cô gái nhảy nhỏm :
“ Từ hồi còn chiến tranh kìa…đến hoà bình em bỏ nó rồi…em chẳng kể cho “thày em” biết rõ chi li rồi còn gì ?”
Đồng chí “tổ chức” bóp trán suy nghĩ rồi lắc đầu :
“ Không được …không thể có cái kiểu “ 9 năm kháng chiến đợi chờ…hoà bình lặp lại em lờ anh đi “ như thế được. Phải bảo đảm chính sách cho người cầm súng chiến đấu chớ…”
Rồi nhớ ra mình đang “méo mó” nghề nghiệp động viên cán bộ , chiến sĩ sắp chuyển ngành sang “lao động sản xuất”, đồng chí “tổ chức” cười hề hề :
“ Thực hiện lời dậy của bác Hồ “ phụ nữ Việt Nam chung thuỷ, đảm đang” , em phải về quê ngay chuẩn bị làm đám cưới với người yêu cũ !”
Cô gái không tin vào tai mình :
“ Thày em bảo sao…sao lại về quê làm đám cưới ? Mà bác Hồ dậy là “trung hậu, đảm đang” chứ không phải “chung thuỷ đảm đang …”
Đồng chí “tổ chức” cười hề hề :
“ Trung hậu hay chung thuỷ thì cũng thế. Cái chính tìm được một thằng chịu làm bố đứa con của cô. ”
Cô gái đã hiểu thâm ý của đồng chí “tổ chức”. Cô ngúng nguẩy :
“ Em không muốn làm vợ thằng dưới quê đâu. Em chỉ muốn sống với “thày em” thôi”.
( còn tiếp)
0 nhận xét