Lão già cười phá lên khoái chí. Chị Kelly Thi cười theo lắc đầu :
“Ngày xưa hoạ sĩ Tô Ngọc Vân vẽ thiếu nữ bên hoa huệ. Giờ chắc không còn thiếu nữ kiểu đó nữa đâu mà ông mơ. Bây giờ các em gái thế hệ 8x, 9x…mới nứt mắt đã dắt nhau đi khách sạn ngủ với trai là chuyện nhỏ. Rồi nữ sinh áo trắng sân trường tụ bạ thành từng nhóm thanh toán lẫn nhau bằng dao Thái Lan không khác gì nặc nô chợ Đồng Xuân …”
Lão già lại trợn mắt :
“ Thanh thiếu nữ thì như thế, các cháu thiếu nhi , cháu ngoan bác Hồ còn hãi hùng hơn. Một tối ở Hà Nội tôi lang thang vào một tiệm NET đông nghẹt toàn con nít, máy vi tính đặt san sát, chen vai ngồi. Thoạt đầu cứ tưởng các cháu hiếu học ham hiểu biết, nhà chưa có điều kiện sắm máy riêng nên mới phải vào đây truy cập internet học hỏi kiến thức trên mạng. Ngờ đâu các cháu vào đây toàn chơi game với chít chát tán tỉnh nhau. Oh My God….thật trên đời tôi chưa được nghe bất cứ ở đâu cả một đám đông trẻ con la hét, chửi nhau, tán bậy mất dậy đến thế. Thôi thì bao nhiêu “của ngon vật lạ” trên đời tụi nó mang cho ông bà ông vải xơi bằng hết.Tôi tò mò ghé mắt coi tụi nó chát chít ra làm sao ? Trời đất ôi, tục tằn không thể tưởng tượng được, rồi lại dùng web cam để gọi là “show hàng” nữa chớ ? Vào đây mới thấy cả một thế hệ con nít mất dậy vô phương cứu chữa ...”
Chi Kelly Thi lắc đầu :
“ Vậy mà báo chí truyền hình cứ đưa tin các cháu thiếu nhi luôn thực hành 5 điều Bác Hồ dậy , luôn làm kế hoạch nhỏ như nhặt báo cũ, giấy vụn lấy tiền giúp đỡ người nghèo…”
Lão già cười hô hố :
“ Xưa rồi…xưa rồi…các cháu ngày nay đều nộp tiền cho cô giáo để làm “kế hoạch nhỏ” chứ chẳng đi thu gom giấy vụn nữa đâu…”
Bác Ba Phi lên tiếng :
“ Chỉ có mấy thứ đó mà làm bác chướng tai gai mắt không muốn ở lại thăm thú đất nước sao ?”
Lão già lắc đầu :
“ Ba cái lẻ tẻ đó đâu đã ăn nhằm gì ? Cái chính là ở Việt Nam lúc nào cũng nơm nớp sợ công an kêu lên Sở bất kỳ lúc nào …”
Bác Ba Phi ngạc nhiên :
“ Bác có hoạt động chống Đảng chống Nhà nước gì đâu mà lo ?”
Lão già cười khà khà :
“ Mình không hoạt động gì nhưng ở bên này nói năng thoải mái, chửi bới đã miệng biết đâu lại chẳng lọt vào tai công an mật, nó báo cáo về nước, lập hồ sơ chờ mình thò cổ về rồi mới chộp thì sao ?”
Bác Ba Phi bật cười :
“ Ong quá lo xa…phải hoạt động đảng phái đòi dân chủ tự do thế nào người ta mới bắt chớ. Như bác chỉ chửi bậy ở bên này ai người ta bắt làm gì ? Với cả nếu Nhà nước cấp VISA cho về nước rồi thì mặc nhiên bác được coi như Việt kiều yêu nước rồi. Lo gì ?”
Lão già lắc đầu quày quạy :
“ Lo thì không lo nhưng không được thoải mái lắm, cứ nơm nớp . nơm nớp thì đi du lịch nước khác tội nợ gì về Việt Nam …”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Ong nói thế nào ấy chứ ? Tôi thấy mỗi dịp tết , bà con Việt kiều về ăn tết nườm nượp, toàn trai thanh gái lịch, ông gìa bà già giàu có, sang trọng, ai ai cũng tươi cười hớn hở có thấy mấy ai phải nơm nớp lo sợ đâu ?”
Chị Kelly Thi hùa theo :
“ Bác Ba Phi nói đúng đấy, nếu về nước không buôn thuốc phiện, không hoạt động gì động chạm tới cái ghế của mấy ổng thì tha hồ muốn đi đâu đi, muốn làm gì thì làm, có tiền tha hồ tiêu giá rẻ…”
“Lão già” trề môi :
“ Ai chẳng biết vậy. Việt kiều mà cứ “mũ ni che tai”, về nước cứ luôn miệng “ good…good…very good” thì được Nhà nước coi là “khúc ruột phương xa” của Đảng. Anh nào hót hay, được phiếu “bé ngoan” còn được mời về nước ăn ở miễn phí, đưa đón tận sân bay có cả xe cảnh sát mở còi hụ dẹp đường nữa kìa…”
Bác Ba Phi bật cười :
“ Làm gì có chuyện đó. Theo tôi được biết ở Việt Nam chỉ có cán bộ cao cấp cỡ ông Tổng Bí thơ, ông Chủ tịch nước , ông Thủ Tướng đi đâu có xe cảnh sát hụ còi thôi, còn mấy anh Việt kiều sức mấy, được mời về bao ăn bao ở đã là may lắm rồi…”
“Lão già “ trợn mắt :
“ Vậy thì bác lạc hậu quá rồi. Vừa rồi Đảng và Nhà nước họp hội nghị Việt kiều ở Hà Nội, khách được mời về có xe đón ngay tại sân bay Nội Bài rồi trên đường về Hà Nội có xe cảnh sát mở đường hụ còi cứ như là đón nguyên thủ quốc gia mới oách chớ. Bởi vậy sau khi nghe ông Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết bốc phét về tình hình trong nước,về lòng ưu ái của Đảng với Việt kiều, khối anh chị mừng quá tự nhảy lên sân khấu vỗ tay cùng hát bài “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng”. Rồi một anh giáo Việt kiều sau khi đi dự hội nghị về hót ngay một bài ca ngợi “nỗi bình yên” trong hội nghị…”
Bác Ba Phi nghi hoặc :
“ Sao những chuyện đó mà ở bên này ông cũng biết mà tôi ở nhà lại cứ mù tịt là sao ?”
Chị Kelly Thi bênh “lão già” :
“ Thì tại bác ở trong nước có vào internet đọc tin tức đâu. Mà có vào thì cũng bị tường lửa chặn hết, chỉ đọc tin tức trên báo chí Nhà nước thôi, không như bên này, đọc thả giàn, tin gì cũng biết . Bởi vậy ông ấy nói đúng đó bác. Tôi còn nghe mới rồi Nhà nước cũng họp hội nghị gì đó cũng mời một số nhà văn Việt kiều vừa họp vừa cho đi chơi Tuần Châu có xe cảnh sát hụ còi mở đường nữa kìa. Được đãi đằng thế lúc ra ngoài này mấy cha làm gì không hết lời ca ngợi Đảng Chính phủ trọng dụng nhà văn hải ngoại …”
“Lão già “ lắc đầu :
“ Mấy cha nắm trong tay tiền của dân nên thoải mái vung tay áo xô đốt nhà táng. Trong khi lương công nhân đầu tắt mặt tối không quá hai triệu rưởi thì một cái hội hoa Hà Nội sơ sơ cũng mất 20 tỉ, rồi thì các thứ hội nghị tào lao như hội nghị Việt kiều, hội nghị nhà văn thế giới , chẳng có lợi ích thiết thực gì cũng tiêu đi cả chục tỉ, trăm tỉ. “
Bác Ba Phi cười cười :
“ Tôi nghe ông kể ra một loạt chuyện nhưng tôi chưa thấy chuyện nào nó dính dáng trực tiếp tới ông để đến nỗi không thèm ở lại thăm thú đất nước .”
“Lão già” :
“ Thì đúng toàn những những chuyện tào lao chẳng dính dáng gì tới tôi . Nhưng vì mấy ngày ở Việt Nam toàn gặp những chuyện ngang tai chướng mắt mất cả hứng , dzọt về cho lẹ…”
Chị Kelly Thi thật thà :
“ Thì cũng vì tôi vật nài nhờ ông về nước đưa mẹ tôi sang đây nên ông ấy mới chịu đi chứ bảo ông ấy về Việt Nam chơi chắc chắn không về đâu…”
“Lão già” gật đầu :
“ Chị Kelly Thi nói đúng . Tại bác sống lâu trong nước quen rồi, không còn cảm thấy ngang tai chướng mắt , chứ bọn tôi bên này về gặp nhiều thứ không chịu được, sống sao nổi…”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Tôi thấy bên này nhà cao cửa rộng, phố xá tấp nập, xe hơi nườm nượp cũng giống như Sàigòn có khác nhau mấy . Mà ở Việt Nam thịt rừng , thịt chó, tiết canh ăn thoải mái, đâu có cấm đoán như bên này. Vậy sao bày chuyện sống bên này được, bên Việt Nam không được ?”
“Lão già” trợn mắt :
“ Bác nói vậy là mới chỉ so sánh bề ngoài thôi. Đúng là tôi có đến thăm khu căn hộ cao cấp cũng tiện nghi sang trọng, hiện đại không thua gì Mỹ, hay những khu nghỉ dưỡng sánh ngang thế giới. Tuy nhiên con người ta sống không chỉ bằng phương tiện, tiện nghi sang trọng, đắt tiền, người ta còn sống trong một môi trường bao gồm cả con người lẫn vật chất nữa kìa. Tức là tôi muốn nói tới cái khí hậu xã hội ấy…”
Bác Ba Phi giật mình :
“ Khí hậu xã hội ? Sao xã hội mà cũng có khí hậu ?”
Chị Kelly Thi chen vào giải thích :
“ Có chứ…tôi nói đơn giản như đi đường ở bên này cả ngày bác có nghe tiếng còi ô tô nào không ? Có nhìn thấy ông cảnh sát nào không ? Ngược lại ở Sàigòn hay Hà Nội, đi ra phố là nhức đầu nhức óc vì tiếng còi xe. Hình như ở Việt Nam người ta nghiện bóp còi . Đang chạy xe trên phố, chẳng có trở ngại gì cũng bóp còi . Rôi mấy ông cảnh sát giao thông , cảnh sát cơ động, công an phường, dân phòng…gớm gớm đâu ra mà đông thế. Đi qua ngã ba ngã tư mà thấy các ông đứng đầy cả ra. Chính tôi đi taxi cũng bị mấy ông ấy thổi kìa. Tài xế chỉ việc chạy xuống chẳng cần biết phạm luật gì cứ giúi vào tay mấy ông hai ba tờ một trăm là xong xuôi . Chẳng có biên lai, biên bản gì hết…Đó..tất cả những cái đó tạo thành khí hậu xã hội đó…”
“Lão già “ tiếp lời :
“ Khó chịu nhất là đi đường hoặc nơi công cộng chứng kiến người ta xả rác công khai. Hôm xuống sân bay còn đang trong phòng cách ly đã thấy vỏ hộp bánh, bịch ni lông, kẹo cao su vứt bừa bãi ngay dưới chân ghế. Một cô chân dài, ăn mặc rất môđen uống xong lon coca liệng ngay xuống đất. Những cái tuy vặt vãnh đó nhưng lại tạo thành khí hậu xã hội đó. Mà còn những cái khác nữa chớ. Ở ngay giữa thành phố mà mới mở mắt ra loa phường đã oang oang như chọcvào tai toàn những bài xã luận ca ngợi Đảng và Nhà nước một cách giả dối, sống sượng. Mở tivi ra coi thì chỉ toàn thấy mấy ông lãnh đạochẳng thấy thằng dân đâu. Rồi báo chí truyền hình, phát thanh tràn ngập một giọng điệu giả dối…”
Bác ba Phi cắt ngang :
“ Ong đọc báo với coi tivi làm sao ông biết được đó là giả dối…”
Chị Kelly Thi lên tiếng :
“ Là vì bên này có nhiều nguồn tin để so sánh. Chẳng hạn mấy năm trước Nhà nước đàn áp các tăng ni làng Mai ở tu viện Bát Nhã , Lầm Đồng rõ ràng thuê cả lưu manh côn đồ vào đánh đập các nhà tu hành nhưng báo chí lại đổ riệt cho nội bộ các nhà sư đánh nhau. Rõ ràng thuê ma cô, nặc nô đến đập phá chùa lại đổ cho là “quần chúng tự phát”. Đúng là một thứ nói dối trắng trợn…”
(còn nữa)
0 nhận xét