Open top menu
Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

(Kênh 13) – Tôi thèm lắm cái cảm giác được nghén, được hôi cơm tanh cá, được vác cái bụng bầu lặc lè đi…



Ông xã hỏi: “Sắp tới ngày Valentine rồi, em thích gì anh tặng?”. Rồi anh kể tên những món quà đắt tiền: nhẫn kim cương, dây chuyền nạm đá quý, vòng đeo tay, túi xách hàng hiệu… Thế nhưng tôi không hề có chút cảm xúc nào với những thứ ấy. Tôi bảo: “Để em suy nghĩ”.


Hôm sau anh đi công tác nước ngoài, vẫn không quên nhắc: “Thích quà gì cứ gọi cho anh, anh sẽ tìm mua cho”. Tôi lắc đầu: “Em cũng chưa nghĩ ra, mà có lẽ không cần tốn tiền làm chi anh à”.


Tôi rất muốn nói với anh là món quà tôi muốn không tốn nhiều tiền, không bán ở những cửa hiệu sang trọng, không có giá ghi bằng ngoại tệ… Thế nhưng mỗi lần định mở miệng, thấy anh vội vội, vàng vàng chuẩn bị đi, tôi lại ngập ngừng rồi thôi.


Cưới nhau 8 năm, năm đầu tiên anh còn có thời gian dành cho gia đình. Mỗi tuần, anh ăn cơm nhà 1-2 lần; thỉnh thoảng đưa vợ đi đây đó thăm viếng bà con, bạn bè. Sang năm thứ 2, có khi cả tháng anh mới ăn cơm nhà 1 bữa. Ngày chủ nhật anh cũng đi. Tôi biết là anh mê công việc chứ chẳng phải có bồ bịch gì bên ngoài; thế nhưng cái khoảng trống anh để lại trong lòng tôi cứ ngày càng nới rộng thêm.


Ảnh minh họa.


Tôi thèm một đứa con, anh lại bảo: “Có gì đâu phải vội, chờ anh làm xong dự án khu du lịch lấn biển dưới Rạch Giá, có thời gian nghỉ ngơi rồi mình sinh con cho nó xinh đẹp, thông minh”. Nhưng công việc của anh không có điểm dừng, hết dự án này đến công trình khác.


Người ta còn có ngày chủ nhật, ngày lễ Tết, còn anh thì đêm giao thừa còn ôm điện thoại chỉ đạo nhân viên; tối lên giường, máy tính vẫn nối mạng toàn cầu, tin nhắn khắp nơi về liên tục đến nỗi tôi không ngủ được phải chuyển sang phòng khác, để anh lại với công việc của mình.


8 năm vợ chồng, tôi vẫn chưa có được niềm hạnh phúc làm mẹ. Tôi thèm lắm cái cảm giác được nghén, được hôi cơm tanh cá, được vác cái bụng bầu lặc lè đi từng bước chậm chạp, được mặc những chiếc váy đầm rộng thùng thình; được ôm trong tay một sinh linh bé xíu rồi chăm sóc cho nó lớn lên từng ngày…


Thế nhưng mơ ước vẫn chỉ là mơ ước vì những dự án, kế hoạch đã lấy hết sức lực của chồng tôi. Mỗi khi gần nhau, anh lại vội vội vàng vàng vì điện thoại réo, tin nhắn kêu. Có lần tôi giận đã đập bể cả điện thoại của anh, anh không giận mà cười hì hì: “Anh xin lỗi”.


Lần khác, tôi quăng máy tính của anh xuống sàn nhà, anh cũng chỉ cười: “Xin lỗi em”. Trời ơi, tôi đâu cần những lời xin lỗi, tôi cần anh toàn tâm toàn ý yêu tôi chứ không phải cứ nhấp nha, nhấp nhổm như vậy.


“Hay là chồng con bị vô sinh? Sao hai đứa không thử đến bệnh viện khám coi thế nào?”. Có lần mẹ tôi nói như vậy. Tôi cũng nghi ngờ nhưng không dám nói với anh. Cho đến một hôm cách nay gần 1 năm, tôi tình cờ nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó. Anh bảo rằng: “Nếu bà xã tôi biết được, sợ cô ấy không chịu nổi. Thôi, để từ từ rồi tính”.


Tôi rất muốn biết điều gì đang xảy ra với anh nhưng rồi tôi sợ phải biết một điều gì đó thật khủng khiếp, chẳng hạn như anh thật sự bị vô sinh hay mắc một chứng bệnh nan y nào đó… Có lẽ chính vì vậy mà anh cố tình né tránh, cố tình vùi đầu vào công việc để khỏi phải đối diện với những câu hỏi có thể được nêu ra bất cứ lúc nào của vợ.


Nhiều lúc nhìn cái cách anh chăm sóc vợ, tôi thương anh đến quặn lòng nhưng cũng giận anh. Sao anh cứ muốn lấy vật chất để che lấp những vấn đề vướng mắc giữa hai vợ chồng. Thà anh cứ nói ra để tôi có thể chia sẻ, gánh vác cùng anh chứ cứ như vầy hoài, tôi làm sao mà chịu nổi?


Nếu thật sự anh không thể có con thì cứ nói ra vì giờ đây tôi đã nghĩ thoáng hơn, đã nghĩ đến những phương án dự phòng cho tình huống xấu nhất ấy. Nếu chúng tôi không thể có con thì vẫn có thể có những phương cách khác để kết chặt tình nghĩa vợ chồng. Hà cớ gì anh phải trốn chạy như vậy?


Anh lại gọi điện thoại từ Thái Lan về hỏi: “Sao, đã nghĩ ra thứ gì chưa? Anh đang ở trung tâm thương mại…”. Lần này tôi nhất quyết phải nói với anh điều đã nung nấu trong lòng: “Em muốn một thứ không có ở trung tâm thương mại… Em muốn được gần anh…”.


Chỉ nói vậy rồi tôi nghẹn lời. Bên kia anh im lặng. Anh vẫn giữ điện thoại nhưng không có một lời nào để cho tôi biết là anh chấp nhận hay từ chối yêu cầu của tôi. Khó khăn lắm tôi mới tiếp tục nói với anh những suy nghĩ đang cuồn cuộn chảy trong đầu mình: “Đó là món quà Valentine có ý nghĩa nhất đối với em… em không cần bất cứ thứ gì khác…


Em muốn được ăn cơm với anh mỗi ngày, được ôm anh ngủ mỗi tối, được nghe anh nói, nhìn anh cười, thấy anh nằm đọc báo, xem tivi… như những người bình thường khác… Nếu không được như thế thì anh đi luôn đi…”.


Tôi còn định nói với anh là tôi đã suy nghĩ kỹ, không có con cũng không sao, miễn là anh yêu tôi, miễn chúng tôi thật sự là một gia đình, miễn là anh đừng mặc cảm trốn chạy thực tế… Nhưng tôi không nói được vì tôi nghe tiếng anh nấc nghẹn. Rất lâu sau anh mới nói được: “Chờ anh về rồi tính”.


Tôi không biết những điều tôi nói với anh có là đòi hỏi quá đáng, có khiến anh bị áp lực mà nghĩ quẩn hay không? Thế nhưng tôi cũng thấy nhẹ lòng. Ít ra thì đây là lần đầu tiên tôi nói được với anh nhiều như vậy.


Và giờ đây, tôi tiếp tục chờ đợi như đã từng chờ đợi. Tôi không biết từ Thái Lan, anh còn đi đâu nữa hay sẽ trở về nhà? Nếu anh không trở về thì có lẽ số phận cuộc hôn nhân của chúng tôi đã được định đoạt mà trong đó, anh không chọn tôi…


Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi qua chậm chạp và nặng nề như thế…


(Khám Phá)



Tôi thèm qùa Valentine là cái bụng bầu

0 nhận xét