Open top menu
Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013




                                                 (tiếp theo)




Bác Ba Phi gật gật :

“ Vậy cộng sản có ngược đãi, hành hạ gì đâu mà ông căm thù dữ vậy ?”

Ong hoạ sĩ Tụng sầm mặt :

“ Nó không hành hạ tôi nhưng nó đầy đoạ cả dân tộc này. Thế bác quên những năm phải nhai bo bo rồi à ? Bo bo có phải dành cho người đâu, dành cho lợn chớ, vậy mà nó bắt dân suốt mấy năm liền từ ông già tới con nít phải nhai qua ngày. “

Bác Ba Phi cười cười :

“ Thì tình hình khó khăn chung cả nước mà ?

Ong hoạ sĩ quát lên :

“ Nói láo, khó khăn chung sao chỉ có dân lao động và dân Sàigòn phải ăn thôi, tụi cán bộ trung cấp trở lên có thằng nào phải ăn bo bo, toàn gạo thơm Nàng Hương với gạo tám xoan ngoài Bắc cả thôi. Mà đâu phải nhiêu đó, nào cướp nhà cướp đất, cướp tiền cướp máy móc…. Phá tan cả bộ máy sản xuất miền Nam trước năm 1975…Nào cải tạo tư bản tư doanh…nào cải tạo nông nghiệp …cải tạo con mẹ gì… ăn cướp thì có…thế bác không thấy cả triệu người miền Nam không còn đất sống phải liều  mạng vượt biên à ?”

Bác Ba Phi ngập ngừng :

“ Tôi nghe nói dân miền Bắc đến bo bo cũng không có mà ăn kìa…mà kéo dài bao nhiêu năm vẫn chịu được .”

“ Không chịu thì sao ? Chống lại không dám, bản thân tù tội đã đành, con cháu cũng liên luỵ không ngóc đầu lên được .Bỏ sức lao dộng làm lụng nuôi bản thân và gia đình cũng không xong. Tất cả phải chui vào Nhà nước , thằng nào làm ăn tự đo, làm ăn ở ngoài là mất đạo đức ,  thiếu tinh thần xã hội chủ nghia, thằng nào kiếm được chút đỉnh bằng chính chính sức lao động của mình thì bị quy thành phần kinh tế tư nhân, phục hồi chủ nghĩa tư bản…Tôi hỏi ông sống vậy mà sống được, cho nên dân Sàigòn có câu :”  đến cái cột đèn có chân nó cũng bỏ đi…”

Bác Ba Phi cười cười :

“ Cũng nay bà con vượt biên sang Mỹ làm ăn gửi tiền về nuôi thân nhân chứ không thì đói to…”

Ong hoạ sĩ vội vã :

“ Đó đó…bác thấy rõ rồi nha…người miền Nam không tự tìm đường cứu mình cứ ở lại là chết chùm. Tôi nói thật cả mấy chục năm hai phần ba dân Sàigòn sống bằng tiền thân nhân từ Mỹ gửi về.Nhà nước đành phải làm ngơ không dám cấm đoán và cái chính là tụi cán bộ cũng ăn chặn vào đó nên mới vượt qua được  thời bao cấp . Không có tiền bà con ở Mỹ gửi về ấy à…có mà loạn Sàigòn…”

“ Vậy chẳng hoá ra ông thù cộng sản không phải cho cá nhân ông mà  cho cả dân tộc ?”.

Ong hoạ sĩ gật đầu :

“ Đúng đó…thời chưa có internet , báo đài chưa rầm rộ tôi vẫn chưa nhận  ra hết chân tướng cộng sản, vẫn tin vào hoà giải hoà hợp dân tộc. Cộng sản đã coi Việt kiều là yêu nước, là khúc ruột phương xa , đã bắt tay với Mỹ , đã mở rộng cửa đón bà con về thăm quê hương thì mình cũng không nên câu nệ quá, không nên cứ ngậm mãi hận thù …Thôi thì khép lại quá khứ, mọi thù hận đều bỏ qua, trở về quê hương chung tay xây dựng…”

Bác Ba Phi cười sung sướng :

“ Nếu ông nghĩ được thế thì tốt quá, vừa tốt cho cả mấy ông cán bộ trong nước lại vừa tốt cho bà con ở ngoài đó…”

Ong hoạ sĩ Tụng lắc quày quạy :

“ Vậy mà không phải vậy đâu ông ơi, qua mấy lần về Việt Nam tôi  hiểu ra nhiều chuyện , hoá ra chẳng khác gì hồi cộng sản mới vào Sàigòn, mọi việc vẫn cứ vậy mà không phải vậy bác ạ…”

Bác Ba Phi tròn mắt :

“ Ong nói vậy là sao ?”

“ Tôi về từ rất sớm, từ những năm rất ít Việt kiều dám về. Với tinh thần hoà giải hoà hợp dân tộc, xuống sân bay Tân Sơn Nhất vào quầy làm thủ tục nhập cảnh tôi  cười một phát với anh công an cửa khẩu chẳng ngờ anh ta nhìn lom lom vào mặt tôi, mặt vẫn lạnh như kem đưa trả lại tôi passport :” bác còn thiếu…”. Tôi ngẩn mặt ra , visa, hộ chiếu có đủ cả, vậy  thiếu gì ? Tôi chợt nhớ lời khuyên của anh bạn về trước tôi, vôi vàng lấy tờ 10 USD kín đáo nhét vào giữa passport, quả nhiên anh ta thay đổi hẳn thái độ,  nhếch mép cười : “ xong… tới người khác…”. Oh My God…tôi đã đi khắp Á, Âu, Mỹ ,Uc mà chưa nơi nào vòi tiền trắng trợn như về quê hương mình.”

Bác Ba Phi  cười cười :

“ Chuyện nhỏ vậy thôi mà ông cũng căm thù cộng sản sao ?”

Ong hoạ sĩ trợn mắt :

“ Chuyện đó mà nhỏ…à thôi phải rồi…tại bác sống chung với tham nhũng nên quen rồi…vào cửa quan phải lót tay…không lại cảm thấy kỳ …”

“ Các cụ ta đã nói con sâu làm rầu nồi canh…rất có thể anh công an sân bay đó chỉ là thiểu số thôi…còn đa số không phải vậy …”

Ong hoạ sĩ bật cười :

“ Tôi tin chắc bác nói vậy nhưng bác không nghĩ vậy. Đúng không ? Công an sân bay nổi tiếng ăn tiền Việt kiều về nước mà bác còn không tin à. Mãi gần đây , tệ nạn mới bớt đi nhiều chắc là mấy ổng vớ bẫm rồi hoặc ăn cách khác..”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Ong chỉ mới bị công an cửa khẩu vòi tiền mà đã nhìn bi quan vậy ? Xứ sở mình đâu chỉ có công an với cán bộ, còn có cả người lao động nữa chớ ? Có thể cán bộ Nhà nước làm ông thất vọng nhưng còn nhân dân ?”

Ong hoạ sĩ Tụng trợn mắt :

“ Nhân dân lao động hả ? “

Bác Ba Phi gật đầu :

“ Đúng rồi, nhân dân lao động chiếm đại đa số tới 95 % dân số lận. Họ đâu có làm gì mấy ông ?

Ong hoạ sĩ Tụng cười phá :

“Nhân dân lao động cũng làm tôi phát khiếp. Để tôi kể bác nghe nhá. Anh xe ôm là nhân dân lao động chứ gì ? Đúng quá rồi phải không ? Lần đó về Sàigòn tôi cũng coi người lao động như anh em mình vậy. Ra vào khách sạn tôi cứ bắt gặp một anh xe ôm đứng chờ khách cả buổi mà chẳng thấy ai gọi. Động lòng trắc ẩn, tôi mới lại gần hỏi anh ta có muốn chở tôi đi chơi khắp thành phố không ? Lập tức anh ta nhận lời mà không nói tiền bạc giá cả gì hết. Suốt cả sáng hôm đó anh ta đưa tôi đi  khắp thành phố. Nào Thảo Cầm Viên, nào dinh Độc lập , nhà thờ Đức Mẹ, nào chùa Vĩnh Nghiêm, Việt Nam quốc tự…tới trưa tôi đề nghị anh ta chở đến một quán nhậu bình dân. Tôi bảo anh ta muốn gọi món gì gọi, thích ăn gì cứ việc ăn, thoải mái… tiền tôi thanh toán hết. Oh My God…bữa trưa hôm đó anh ta chẳng khác gì con ma đói, đánh ngã cả chục chai bia, nửa con gà luộc, ba khúc cá chim chiên, một đĩa thịt quay củ kiệu rồi lại còn thêm cả một tô canh chua cá lóc tổ bổ. Lần đó tôi phải móc túi trả bữa nhậu quy ra tiền đô cũng phải tới 30 đôla lận. Thế rồi khi về khách sạn tôi còn chạy lên phòng lấy một chiếc quần zean xịn còn mới đến 70%, một bịch 3 bánh xàbông thơm Mỹ chính hiệu đưa cho anh ta. Anh ta sung sướng rối rít cảm ơn. Tôi cũng thấy vui vẻ trong lòng vì đã đối xử khá hậu hĩnh với người lao động…”

Ong hoạ sĩ Tụng kể tới đây ngừng lại làm bác Ba Phi tưởng là câu chuyện đã hết vội khen rối rít :

“ Ong xử sự vậy là hết sức cao thượng. Mình là Việt kiều tiền bạc dư dả thì cũng nên giúp đỡ bà con lao động trong nước …”

Ong hoạ sĩ Tụng trợn mắt :

“ Tôi sẵn sàng giúp đỡ bà con nhưng ngược lại, ít ra bà con cũng phải tử tế với tôi…”

Bác Ba Phi ngạc nhiên :

“ Vậy chắc ông mua phải hàng đểu rồi phải không ? Tôi cũng nghe cô Ut kể Việt kiều về nước cứ hám rẻ mua những đồ kỷ niệm bằng sơn mài, tranh lụa hay vật dụng bằng đồi mồi, mang về nước định  tặng bạn bè thân hữu ai ngờ té ngửa ra là hàng dởm…”

Ong hoạ sĩ Tụng lắc đầu :

“ Không không, chưa nói tới chuyện mua phải hàng đểu , tôi đang nói chuyện anh xích lô đưa tôi chơi phố phường Sài gòn cả một buổi sáng kìa . Vậy là tôi đã mời anh ta đánh chén một bữa tuý luý tính ra tiền phải hơn 30 đôla, lại cho cả quần zean, xàbông thơm của Mỹ nữa. Tôi tưởng anh ta sẽ cảm ơn mình rối rít rồi mong gặp lại để chở tôi lần nữa, ai ngờ tôi vừa bắt tay anh quay người bước đi thì anh ta lôi tay tôi kéo lại :

“ Này ông Việt kiều …”

Tôi tưởng anh ta quyến luyến, muốn chào hỏi thêm lần nữa, nên vui vẻ :

“ OK…bye bye nhá…cảm ơn về buổi sáng anh đưa tôi đi chơi rất vui nhá …”

Tôi vừa bước đi vài bước lại đã nghe anh ta gọi :

“ Này ông Việt kiều …”

Tôi giật mình vội vàng :

“ Có chuyện gì vậy ?”

Anh xích lô đứng trước mặt tôi gãi gãi gáy :

“ Anh…anh cho em xin…tiền…xe ôm …”

Tôi kinh ngạc :

“ Tiền xe ôm ?”

“ Thì tiền …em chở ông anh đi loanh quanh suốt buổi sáng đó”

Oh My God…tôi không tin vào tai mình nữa, nhưng sự thật vẫn là sự thật, anh xe ôm vẫn lù lù đứng trước mặt tôi. Tôi tức quá quát lên :

“ Lại còn tiền nào nữa…tôi đã đãi anh một bữa rượu no say tuý luý, muốn ăn gì ăn, rồi lại cho anh chiếc quần Zean xịn còn mới rồi lại cả bịch xà bông 3 cục Camay nữa … tổng cộng vậy là bằng tiền mấy cuốc xe ôm rồi, anh  còn đòi gì nữa ?”

Anh xích lô gãi đầu gãi tai :

“ Kính thưa anh Việt kiều, tiền nào vào khoản đó ạ. Khoản bữa rượu , khoản quần zean với cả xàbông Mỹ nữa là khoản anh đãi , anh tài trợ cho em…miễn phí……còn tiền cuốc xe ôm thì …lại khác đấy ạ…nó là tiền xăng nhớt, tiền công sức lao động của em mà…anh cho em xin…”

Tôi nổi cáu :

“ Anh thật quá đáng lắm…tôi đã cho anh gấp mấy tiền cuốc xe ôm rồi, còn đòi cái gì ?”

Anh xe ôm gãi đầu gãi tai :

“ Dạ…em chỉ xin anh tiền…đổ xảng thôi ạ,,,còn tiền hao mòn xe, tiền chaỵ xe em xin…khuyến mãi ạ…”

Nhìn vẻ mặt gã xe ôm tôi hiểu ngay rằng nếu không trả tiền cho nó chắc nó dám dở võ  , nên đành xẵng giọng :

“ Bao nhiêu ?”

Gã xe ôm cười rất đểu  :

“ Dạ…anh cho em xin 500 ngàn thôi ạ…”

Tôi kêu lên kinh ngạc :

“ Năm trăm ngàn…bộ xe của anh uống xăng hả ? Chạy loanh quanh có mấy phố mà uống hết cả chục lít xăng ?”

Gã xe ôm gật gật :

“ Dạ thưa anh Việt kiều…đúng thế đấy ạ…xe em nó uống xăng dữ lắm…và Nhà nước cũng mới tăng giá xăng đấy ạ…”

Tôi biết rằng cãi nhau với gã chỉ phí lời có khi còn mang hoạ vào thân đành rút tờ năm trăm ngàn đặt vào tay gã không nói nửa câu. Thôi, coi như  bố thí cho gã, từ nay cạch mặt . Sáng hôm sau, vừa ra khỏi khách sạn tôi lại nhìn thấy gã chễm chệ trên chiếc xe máy và khi thấy tôi gã chạy tới vui vẻ :

“ Chào sếp…đêm qua sếp ngủ ngon chớ…”

Gã rối rít thôi không gọi tôi là Việt kiều nữa mà là “sếp” :

“ Sáng nay em chở sếp đi đến chỗ này cứ gọi là sếp sướng mê tơi luôn. Rẻ lắm mà lại toàn các em trẻ với xinh cả thôi…”

Tôi tính ra gọi taxi nhưng nghe gã nói vậy bùi tai, hỏi gã :

“ Anh nói thật không ? Không phải ổ nhền nhện lừa đảo chớ ?”

Gã lắc đầu rối rít :

“ Ồ không không…chỗ này uy tín mà…giá lại rẻ bất ngờ…lại có cả khuyến mãi nữa ?”

Tôi trợn mắt ngạc nhiên :

“ Đi…đi “chơi văn nghệ” mà cũng khuyến mãi ?”

Gã xe ôm cười cùng cục :

“ Đó…sếp còn biết cả “chơi văn nghệ” nữa kìa ? Vậy sành điệu quá rồi. Sếp cứ ngồi lên xe em chở đi…giá rẻ bất ngờ .”

Vốn  đã có kinh nghiệm với gã xe ôm này nên tôi nghi ngại :

“ Giá rẻ là bao nhiêu ? Khuyến mãi cái gì ?”

Gã xe ôm nhìn tôi lom lom rồi bật cười :

“ Sao “sếp” kỹ tính thế ? Việt kiều yêu nước kia mà…xả láng sáng về sớm lo gì ?”

Rồi để tôi tin tưởng nhảy lên sau xe máy cho gã chở đi, gã huyên thuyên :

“ “Sếp” yên tâm đi, giá cả “thị trường” :” tàu nhanh” : 600 , “qua đêm”triệu rưởi “ ngoài ra tuỳ hỉ “sếp” “bo” thêm hay không thì … tuỳ.”

Tôi thấy hắn nói giá cả vậy thì cũng….OK. Tính sang đô la Mỹ chưa hết 100 đôla . Thôi cứ đi “thử” cho biết , nghĩ vậy tôi mới nhảy lên sau xe máy cho gã chở đi.



                                    (còn tiếp)




0 nhận xét