Open top menu
Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

                                  (tiếp theo)



Lúc về, ngồi trên xe, bác Ba Phi ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi “lão già”:
“ Việc gì cũng dùng máy hết thì người ta thất nghiệp à ?”
“ Lão già” cười cùng cục :
“ Tính tiền bằng máy vậy đã ăn thua gì. Ở bên Mỹ này từ đổ xăng, bơm bánh xe…đều do máy tính tiền hết…khách hàng cứ tự làm rồi đưa thẻ ra cho nó trừ tiền là  OK  Tương lai mọi việc đều do người máy làm hết. Sáng thức dậy, ông cứ nằm nguyên trên giường, tự khắc người máy nó tới bưng càphê, đồ ăn sáng tới cho ông. Rồi ông thích mặc  đồ gì, tức khăc người máy nó cũng mở tủ lấy cho ông. Ong cần sửa soạn những gì để đi làm, người máy nó mở tủ lấy đồ mang tới cho ông . Mà mai tới người ta ngồi nhà cũng có thể làm việc, hội họp, trao đổi ý kiến được qua internet khỏi cần tới cơ quan…”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Vậy rồi con người ta chẳng phải làm gì hết à ? Cứ ngồi một chỗ cho người máy mang thức ăn tới à ? An rồi khỏi đi đâu cứ ngồi một chỗ thôi à ? Chỉ ăn rồi ngủ vậy khác gì con heo trong chuồng…”
“Lão già” lắc đầu cười cười :
“ Không không…lúc đó thời gian làm việc ít, thời gian nghỉ ngơi nhiều con người sẽ bày ra đủ thứ tiêu khiển, trò chơi , giải trí chứ. Lúc đó không ai còn phải lo tới cơm áo gạo tiền nữa…Nhà nước cung cấp hết, sướng bằng lên thiên đàng…”
Bác Ba Phi bật cười  :
“ Liệu có bằng được thiên đàng cộng sản không ?”
“ Lão già” trợn mắt :
“ Thiên đàng cộng sản là do mấy cha Mác Lênin  bịa ra đánh lừa dân đen đi theo mấy cha làm cách mạng. Cho đến bây giờ, cả thế giới đã rõ, thiên đàng chẳng thấy  đâu, cộng sản Liên xô và ĐôngÂu sập cha nó hết rồi, còn cộng sản Việt Nam, Cuba, Trung Quốc , Bắc Triều Tiên thì thiên đàng cộng sản chỉ có đối với bọn lãnh đạo chóp bu, ngồi trên đầu trên cổ người dân, sống đế vương hơn cả trên thiên đàng, còn tuyệt đại đa số dân đen thì chỉ có sống trong địa ngục …”
Bác Ba Phi ngán nói chuyện chửi cộng sản, bác quay về dề tài người máy :
“ Nếu người máy làm đủ mọi việc như con người vậy thì liệu mai kia người ta có sản xuất hàng loạt để cầm súng giết người không ?”
“ Lão già” trợn mắt :
“ Có chớ … sẽ có cả đoàn lính robot ra trận như những chiến sĩ can trường, với lòng dũng cảm vô hạn vì người máy đâu có sợ chết. Chỉ có điều đó là những người lính không tim, chỉ nghe theo mệnh lệnh của những con vi xử lý cài trong đầu nên nó sẽ bắn giết không ghê tay….” 
Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Vậy thì đáng sợ thật…lính robot cứ thế là lững lững tiến tới, bắn giết không ghê tay, chỉ có tuân theo lệnh chỉ huy. Cũng may cho nhân loại, chắc còn còn lâu lắm con người mới phát minh ra cái loại người máy cầm súng này…”
“Lão già” trợn mắt :
“ Ai bảo bác vậy ? Thực ra con người đã sản xuất ra hàng loạt lính robot rồi…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Chưa…chưa đâu…tôi chưa hề nghe thấy loại lính rôbot này bao giờ ?”
“lão già “ cười to :
“ Có rồi đó…ngày xưa Hitler chẳng sản xuất ra một loại lính chỉ có chém giết và tuân lệnh cấp trên một cách mù quáng , ngày nay thì chính người cộng sản cũng tạo ra robot lính đấy…Như cái hồi Đặng Tiều Bình cho lính nghiền nát cả ngàn người dân ở Thiên An Môn đó … robot lính đó thôi…”
Bác Ba Phi cãi :
“ Cái đó chỉ có người Trung Quốc mới dã man vậy thôi…”
“lão già” bật cười :
“ Ai bảo bác vậy ? Vậy bác không biết cái tết Mậu Thân, Đảng đổi cả lịch, vi phạm lênh ngừng bắn, bất ngờ tấn công các thành phó miền Nam, đặc biệt ở Huê, họ đã giết cả mấy ngàn người dân thường bị họ vu cho là “tay sai cộng sản.…” rồi vứt xác chôn chung tại những mộ tập thể rất lớn à ?”
Bác Ba Phi kinh ngạc :
“ Lại có cả chuyện đó nữa hả ? Tôi có biết gì đâu ?”
“ lão già” chỉ mặt bác Ba Phi :
“ Bởi vậy bác cũng như rất nhiều người ở Việt Nam vẫn còn coi cuộc chiến tranh  đảng phát động là “ giải phóng miền Nam”, thực chất họ xâm chiếm miền  Nam đấy thôi…”
Bác Ba Phi nín lặng. Bác thầm nghĩ “lão già” này đúng là căm thù cộng sản “muôn đời muôn kiếp’” không tan. Lão đưa ra những lý lẽ, những nhận xét nghe mà cứ muốn ngã ngửa người ra. Những điều “lão già” nhồi vào đầu làm bác Ba Phi cứ bần thần cả người. Bác chẳng nói chẳng ràng ngồi nép trên ghế nhìn xe lũ lượt  đi bên mình cho dù mật độ xe rất dày đặc , di chuyển với tốc độ cao nhưng vẫn rất trật tự không gây ra một lộn xộn nào khiến người ta có cảm giác an tâm khi cùng chuyển động theo dòng xe.
     Một lần nữa bc Ba Ph lại tự nhắc mình “ phải về thôi, phải về thôi” . Nấn ná mãi  bên này cũng vậy thôi. Nước Mỹ ở đâu chẳng có nhà chọc trời, cửa hàng cửa hiệu hoành tráng, đường phố xe cộ chạy như mắc cửi. Tham quan vậy đủ rồi, ở lại suốt ngày cứ nghe “lão già” này tố cáo tội ác cộng sản thì rồi mai mốt trở về nhà không lẽ cứ ngậm miệng mãi mở miệng ra chửi bới thì rồi có ngày công an gọi lên làm việc thì phiền nhiễu lắm. Trước nay có ba cái vụ này đâu. Mấy ông Đảng và Nhà nước làm gì mặc kệ, cứ mở tivi ra thấy mặt mấy ông bác chuyển sang kênh cải lương. Chỉ mỗi tội lúc chập tối từ 7 giờ đến 8 giờ mở đai nào cũng giống đài nào, cũng đều tiếp sóng đài VTV phần thời sự trong nước phần lớn đưa hình mấy ông chủ trì hội nghị  hoặc là cắt băng khánh thành hoặc là trao bằng khen, huy chương cho ai đó. Những lúc tivi chiếu vậy, bác Ba Phi cứ để y vậy, chỉ có điều nằm ngửa ra trên ghế bố, mắt lim dim , chờ đến tivi chiếu ca cổ hay cải lương mới ngỏng cổ lên coi. Cũng có lần thằng Đậu đi hóng chuyện ở đâu về bô bô công an trên phố bắt người đi khiếu kiện mặc áo thun có in 4 chữ HS – TS bị con vợ nó chặn họng :
“ Lại mang chuyện ba láp ba sàm đâu đâu về nhà, bộ hết chuyện rồi hả ? Công an bắt người mặc áo thun thì bắt hết cả làng cả xó sao ?”
Thằng Đậu trợn mắt :
“ Tau nói thiệt chớ bộ, ở ngoài chợ người ta đồn ầm lên công an trên phố bắt một thằng trạc tuổi tau , bẻ quặt cánh tay ra sau, coi bộ hung dữ lắm. Mà có phải ai họ cũng bắt đâu, chỉ bắt người mặc áo thun có in 4 chữ HS-TS thơi…”
Con vợ thàng Đậu càm ràm :
“ HS-TS là  cái quỷ gì mà bắt người ta…”
Thằng Đậu kêu lên :
“ Ủa…vậy mà cũng hổng biết hả ? Là Hoàng Sa- Trường Sa đó. Viết 4 chữ này lên áo là để nhắc Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam bị thằng Trung Quốc nó xâm chiếm, phải đòi lại bằng được…”
Lúc đó bác Ba Phi không rành Đảng và Nhà nước lại bắt người  yêu nước. Mặc áo thun có tên vậy là để nhắc nhở Đảng, Nhà nước phải mau mau đòi lại hai đảo đó từ tay thằng Trung Quốc. Vậy là yêu nước chớ ? Yếu nước thì được tuyên dương chớ sao lại bị bắt ? Cái lúc đó bác Ba Phi suy nghĩ vậy nên quát thằng Đậu :
“ My hóng hớt chuyện vỉa hè vừa phải thôi mày. Đến bác Hồ ngày xưa còn kêu gọi mọi người yêu nước kìa, vậy Đảng Nhà nước hiện nay hà cớ gì lại bắt người  yêu nước ? Chuyện của mày đến chó không ngửi được , có thể ghép vào tội nói xấu chính quyền…”
Thằng Đậu gân cổ lên ci :
“ Thì tôi nói  thiệt chớ bộ…”
Bc Ba Phi nạt :
“ Vậy chính mắt mày có trông thấy khơng ?
Thằng Đậu ngớ người :
“ Nó bắt ở trên phố kìa, mà xẹt cái nó lôi người ta lên xe thùng rồi chạy tuốt đi sao mà trông thấy được , chỉ nghe người ta nói thôi…”
Bc Ba Phi nghiêm mặt :
“ Lần sau chính mặt mày trông thấy thì hãy nói , còn hóng chuyện viả hè  thì nghe đâu bỏ đấy, chớ có mang về nhà…”
Thằng Đậu nhìn bc Ba Phi lom lom rồi cười toe toét :
“ Nội sợ hả ? Nội sợ ba thằng công an xã đến  hạch hỏi hả ? Nội không nhớ tinh hần yêu nước của ông già Văn Thiên Tường à ?”
Bác Ba Phi nổi cáu :
“ Mày lại còn cãi  lý với tau nữa hả ? Thời ông già Văn Thiên Tường khác, thời nay Đảng và Nhà nước khác. Khác nhau nhiều lắm. Thời nay mà xuất hiện ông già Văn Thiên Tường thì chắc chắn công an nó gô cổ đưa đi kinh tế mới thôi. Ở đó mà nói vân vi…”
Thằng Đậu lại cười :
“ Đó…đó…nội thú nhận Đảng Nhà nước hà khắc hơn ngày xưa , đúng không ?”

                                 (còn tiếp)


0 nhận xét