Open top menu
Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014



Thời điểm 1988

 TÁC PHẨM  GÂY TRANH CÃI

                                                    Quanh truyện dài

“ MỒ HÔI CỦA ĐÁ”








Mồ Hôi Của Đá là một truyện dài duy nhất của tôi ở hải ngoại, khởi sự viết từ những ngày tháng còn nằm ở trại tỵ nạn Songkhla, Thái Lan (1980) và hoàn tất vào tháng 3-1988 ở Beaverton, tiểu bang Oregon, Hoa Kỳ. 

Ở vào thời điểm 1988, khi chính phủ Hoa Kỳ vẫn còn giữ chủ trương cấm vận đối với Việt Nam và hai nước chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, thì công cuộc chống Cộng ở hải ngoại - đặc biệt là ở Hoa Kỳ và vùng Nam Cali - cũng đã diễn ra dưới nhiều hình thức ngặt nghèo. Hầu như bất cứ cái gì đến từ xứ Cộng sản cũng đều là sai trái, đáng ghê tởm, bất cứ con người nào đã xuất thân từ hàng ngũ cán bộ miền Bắc cũng đều là loại người phải bị diệt trừ, hễ ai công khai ngỏ lời khen ngợi một người CS, dù chỉ là một cá nhân riêng lẻ thì cũng bị lên án, cho là đã tuyên truyền cho cộng sản.

Rồi cũng vào khoảng thời điểm đó, việc đi về thăm quê hương cũng được coi là quá sớm. Người ta chỉ thì thào loan báo với nhau ở chỗ riêng biệt chứ không dám tiết lộ công khai. Một vài cơ sở bán vé máy bay thì bị biểu tình ngay trước cửa. Nếu tôi nhớ không lầm thì có một cơ sở du lịch ở Bolsa còn bị hỏa hoạn nữa, tuy không biết chắc nó bị cháy là vì nguyên do gì. Nghi vấn này cũng đã từng được đặt ra cho cái chết của nhà văn Hoài Điệp Tử, chủ nhiệm báo Mai chết vì bị đốt và ngộp khói  ngay tại tòa soạn ở Bolsa, Nam Cali vào đêm 9 tháng 8-1987.

Theo tờ Dân Chúng số 121 ra ngày 5 tháng 8 năm 1995 nhắc nhở lại vụ này thì đã có một tổ chức mang tên Diệt Cộng Hưng Quốc Đảng nhận mình là tác giả vụ án mạng. Và vẫn theo báo này thì  chắc  tờ báo Mai của Hoài Điệp Tử đã đăng quảng cáo cho một vài hãng bên Canada buôn bán với Việt Nam nên mới xảy ra án mạng.

(Nguồn: http://motgocpho.com/forums/showthread.php/6952-Nhà Văn Hoài Điệp Tử) .



Tuy không có một chứng cớ cụ thể nào nêu rõ lý do về cái chết của nhà văn Hoài Điệp Tử, nhưng nhắc lại biến cố bi thảm này của làng văn, làng báo xẩy ra vào thời điểm của những năm 80 tại Hoa Kỳ, ta thấy vấn đề chống Cộng ở hải ngoại vào thời điểm đó đã nghiêm ngặt và khét lẹt đến như thế nào, và bất cứ một nhận định nào đi lạc ra ngoài “ý thức chung” đều rất dễ bị ngộ nhận và bị lên án.

Đó là bối cảnh chính trị mà tôi sinh sống ở trong đó khi viết  một số tác phẩm hoặc dài hay ngắn, đã cho in trên các báo chí ở hải ngoại và vài truyện đã trở thành những đề tài tranh cãi ồn ào.

Tranh luận quan điểm sáng tác trong sinh hoạt văn nghệ là một  ưu điểm của xứ có tự do cầm bút và người viết dù bất cứ ai, thuộc phe phái nào cũng đều phải nên lấy làm may mắn, tự hào là mình được sinh hoạt trong bầu không khí tự do đó.

Nhưng tranh luận về đề tài văn hóa thì phải sử dụng ngôn ngữ có văn hóa.

Tiếc thay, những bài viết đứng đắn như thế thì thường hiếm hoi, mà trái lại, những thứ nông cạn, ấu trĩ học đòi phê phán thì lại khá nhiều. Bọn này đã  xông vào lãnh vực văn hóa, văn nghệ để chống đối bạt mạng (có khi chưa đọc tác phẩm đã viết bài chửi bậy rồi), rõ ràng không phải vì mục đích làm cho vấn đề thêm sáng tỏ hay mang lại điều gì bổ ích cho người đọc mà chỉ thuần túy vì lý do nhẩy vào đánh hôi, ăn có, mong cho tên tuổi của mình cũng được ngự trị trên các diễn đàn văn hóa.

Nhưng nguy hiểm hơn cả là  những tên “cố tình phá hoại mọi sinh hoạt tử tế của người Việt Quốc Gia” nhằm lũng đoạn tinh thần chống Cộng của người Việt hải ngoại theo chỉ thị từ trong nước và do đó trong nhiều năm qua, chúng đã thi hành được nhiều nhiệm vụ hoàn toàn có lợi cho CS.

Một trong những tên đã bị vạch mặt chỉ tên nhiều nhất trong làng văn, làng báo là Nguyễn Hữu Nghĩa, chủ bút tờ Làng Văn ở Canada, một loại viết lách mang gốc tích mù mờ ngay từ khi còn ở VN trước năm 1975 .

Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, một nhân vật có uy tín trong lãnh vực văn hóa, người đã bỏ rất nhiều tâm-lực trong sinh hoạt văn học nghệ thuật ở hải ngoại suốt mấy chục năm qua cũng đã có lần phải lên tiếng :

                 

                     TẠI SAO TÔI KHÔNG ÐI DỰ

                      ÐẠI-HỘI VĂN-BÚT KỲ NÀY

                                                                                                     -Nguyễn Ngọc Bích

.(trích ) .....

Về Nguyễn Hữu Nghĩa, chúng ta biết những sự thực chắc nịch như sau:

1/ Anh là con đại-tướng VC Nguyễn Chí Thanh.

2/ Vợ đầu của anh là con cháu Dương Minh Châu, người VC đã dùng tên để gọi cả một chiến-khu của họ.

3/ Anh đã từng tung tin giả chết ở Sài-gòn để ra bưng vào năm 1970. Từ đó, anh đã làm ra bài hát "Anh sẽ về, em ơi, anh sẽ về..."

4/ Anh là tác-giả của những con vi-rút điện-tử để ám-hại hết người này đến người khác, ít nhất là có vài chục người, không trừ cá-nhân tôi (NNB). Vì việc làm ám-muội này, Langvan.com của anh đã bị tố-cáo với hãng Hotmail và anh đã bị đuổi ra khỏi Hotmail.com.

5/ Dù như Làng Văn đã ra tới hai cuốn sách để đánh một ân-nhân của vợ chồng anh, người đã nuôi dưỡng cơ-sở Làng Văn qua những tiểu-thuyết "bestseller" của ông ta, anh vẫn không rửa được tội dựng đứng chuyện bài hát (bịa đặt) của Ðoàn Chuẩn rồi gán cho Thúy Nga Paris By Night và Nguyễn Ngọc Ngạn.

…….

Ðã có đôi ba lần NHN dùng bút-hiệu (tập-thể) của tôi là Tâm Việt rồi ký TamVietNguyen, để mập mờ đánh lận con đen, gởi đi tin này tin nọ làm cho người ta có thể hiểu lầm là tin đó đến từ tôi. Tuy-nhiên, những chuyện trẻ con như vậy, không ai bị mắc mưu nên tôi cũng không đếm xỉa.

Nhưng đến đầu tháng 5-2000, Nguyễn Hữu Nghĩa lại giả mạo đưa ra một cái tin nói là trích từ "Trang Nhà QÐND" (để cho mọi người có thể hiểu ngầm đây là báo Quân Ðội Nhân Dân viết từ trong nước) bề ngoài như khen Luật-sư Trần Thanh Hiệp và tôi và đánh "nhóm cực đoan" Sơn Tùng, tức Nguyễn Minh Ngọc, Phạm Kim Vinh, Nguyễn Văn Chức.

Cái xảo-quyệt và đê hèn của NHN là không những anh đã bịa đặt chuyện trên, anh lại còn dùng địa-chỉ Internet "ttxqg" gởi tin đó đi, để người không sáng ý có thể ngờ là tôi vì muốn khoe nên dùng QGTTX (Quốc Gia Thông Tấn Xã) của tôi mà tự tố-cáo bằng cách đăng lại một bài từ trong QÐND. Dù như không ai bị đánh lừa trong vụ này, Sơn Tùng (tức Thợ Hồ) vẫn bỉ ổi đủ để mau mắn đem in lại nguyên con cái tin giả-tạo kia (còn in nghiêng để cho mọi người phải chú ý) rồi lại thêm những lời bàn Mao Tôn Cương nhảm nhí vào đó (Thế Giới Ngày Nay, Wichita, Kansas, số 158, trang 32-34) để đánh ông Hiệp và tôi.

Như vậy rõ ràng là có tung có hứng. Không thể bảo ngẫu-nhiên mà Sơn Tùng và NHN lại ăn ý với nhau như thế được. Nếu như bài kia có thật trong QÐND mà hai người chỉ in lại rồi "phát tán" ở ngoài này thì họ cũng đã là tiếp tay cho CS rồi. Ðằng này, CS trong nước cũng chẳng rỗi hơi hay dại gì mà đi ca tụng tôi và ông Trần Thanh Hiệp nên điều NHN và Sơn Tùng tung hứng trong vụ này chỉ chứng tỏ họ là "cá mè một lứa" chơi trò du-côn "đá cá lăn dưa."

Tôi thách NHN và Sơn Tùng chỉ ra cho cả thế-giới xem bài báo kia lấy ở trong "trang nhàQÐND" nào, số nào, ngày nào?

                                                                                                            (ngưng trích)

Nguồn :http://mt-nguyenhuunghia.tripod.com/pb2_taisaotoi_0dudaihoi.html

***

Chẳng riêng một mình GS. Nguyễn Ngọc Bích phải lên tiếng về Nguyễn Hữu Nghĩa mà rất nhiều văn hữu ở hải ngoại đã viết bài tố giác Nguyễn Hữu Nghĩa gây ra nhiều chuyện lũng đoạn hàng ngũ văn giới, quấy nát tổ chức Văn Bút VN hải ngoại cùng  những thủ đoạn đê tiện  như  viết những bài dựng đứng, xuyên tạc, bỏ thư rơi, fax rơi, cắt ráp tuồng chữ viết tay của người khác tạo thành lá thư giả để gây chia rẽ những người trong một tổ chức..v..v…

Thật là một tên nham hiểm, đầy  ý  đồ, lộn sòng vào hàng ngũ người cầm bút ở hải ngoại từ bao nhiêu năm qua.

Cuốn sách mà quý vị đang cầm trên tay, nếu được in ra cũng một phần là có mục đích cảnh giác mọi người về một tình trạng ô nhiễm trong sinh hoạt chữ nghĩa ở hải ngoại do những loại cầm bút như Nguyễn Hữu Nghĩa cùng vây cánh của hắn gây ra. 

Tôi mong mỏi mọi người trong chúng ta hãy cùng góp  tay làm sạch môi trường chữ nghĩa để bảo vệ khuôn mặt chân chính của người Việt hải ngoại không bị những tên cầm bút vô trách nhiệm làm cho nhếch nhác đi.

Khi nhắc lại cuốn Mồ Hôi Của Đá, không phải vì tôi muốn phân bua, tranh luận thua đủ gì với những ngòi bút chống đối theo kiểu ngồi nặn mấy câu vè như của Nguyễn Hữu Nhật núp dưới bút danh Sắc Không viết trong một mục thường xuyên của báo Làng Văn, tự biến mình thành một thứ tay sai của Nguyễn Hữu Nghĩa:

……

Lồng to, chim bé bâng khuâng

hót bao nhiêu tiếng cũng không nghĩa gì

Da ngà, bọt trắng mép ly

Bia ôm Cửa Mở, mặt lỳ Thềm Hoang

……

(trong Chém Đá của Sắc Không,  Làng Văn xuất bản, trang 151)

Thật ra, tôi chỉ muốn cung ứng một số trang tài liệu để độc giả có cơ hội tìm hiểu thêm tâm tình của người viết (nguyên cuốn thì nay cũng tuyệt bản hay khó kiếm) và khi đọc xong, dù đồng cảm hay chống đối thì tôi tin là những phản biện sau này nếu có, thì hẳn cũng mang một cung cách ứng xử có tính chất văn hóa, ngôn ngữ phát biểu có tính xây dựng, chứ không phải  là những loại văn chương bông phèng, rẻ tiền như của Nguyễn Hữu Nhật.

                                         (còn tiếp)

Theo yêu cầu của tác giả, " Sự thực khong thể chôn vùi" sẽ ngưng tại đây


0 nhận xét