Open top menu
Chủ Nhật, 2 tháng 3, 2014



                          



Mới sáng  sớm thằng Bảy xe ôm đã chở đâu về  lồng gà to tổ chảng, la oai oái :

“ Bà con ra mua gà nè !”

Cô Phượng cave nhanh nhẩu :

“ Gà đâu ra nhiều vậy mày ?”

Thằng Bảy xe ôm mau miệng :

“ Đồng Nai chớ đâu. Rẻ lắm , tôi mua cả lố có vài trăm ngàn,bán hạ giá 10 ngàn một con , mua ngay mua ngay…”

Bà tổ trưởng lôi ra một con la hoảng :

“ Thôi chết, gà rù rồi này, chắc mày mua ở vùng dịch bệnh đúng không ?”

Thằng Bảy xe ôm gân cổ cãi :

“ Rù đâu mà rù, mới xã cánh chút xíu thôi…”

Chị Gái hủ tíu giơ con gà lên coi :

“ Í trời…thâm mào nè  …gà bịnh rồi, ăn chết mẹ…”

Thằng Bảy xe ôm cố cãi :

“ Bịnh với gà chứ đâu bịnh với người . Cứ luộc cả con chấm muối  tiêu chanh ớt , vi trùng nào cũng chết…”

Bà tổ trưởng chống nạnh, cao giọng :

“ Thành ủy đã có chủ trương quyết liệt phòng dịch cúm gà .Thằng Bảy xe ôm chở gà bệnh về hẻm dễ lây lan,  tôi đề nghị báo thú y tới thiêu hủy luôn …”

Thằng Bả xe ôm trừng mắt :

“ Ai dám thiêu hủy gà tui. Bà có giỏi vào nhà ông đại tá hưu thiêu hủy luôn ba con gà chọi , chục con gà Đông Cảo cô Ba đang nuôi coi…”

Ông đại tá hưu giãy nảy :

“ Gà tao đang nuôi khỏe mạnh sao tiêu hủy ?”

Thằng Bảy xe ôm gân cổ cãi :

“ Thì gà tui cũng chỉ mới hắt hơi xổ mũi đã dịch bệnh gì đâu …”

Bà tổ trưởng nghe chạm tới gà nhà ông đại tá hưu liền im bặt. Ông Tư Gà nướng dàn hòa :

“ Thằng Bảy xe ôm nói đúng, cứ luộc lên trăm độ là vi trùng SIDA cũng  chết nói gì cúm gà. Mày để tao lấy chục con…”

Thằng Bảy xe ôm vui vẻ :

“ Chục con có trăm ngàn thôi à…nào bà con mua đi mau đi…”

Bà Năm củ cải ngập ngừng :

“ Ông Tư Gà nướng mua để bán . Khách ăn khách chịu, mình mua về cho con nít ăn rủi có chuyện gì lãnh đủ…”

Cô Phượng cave cười cười :

“ Mày chở gà rù qua cầu Sàigòn bộ lót tay cho kiểm dịch sao nó cho mày  qua ?”

Thằng Bảy xe ôm cười hô hố :

“Ngu gì qua cầu Sàigòn, tôi qua cầu Bình Lợi chạy theo đường mới mở Phạm Văn Đồng về đây chẳng có thằng chó nào kiểm dịch cả…”

Chị Gái hủ tíu thắc mắc :

“ Phạm Văn Đồng là ai mà đặt tên cho đường lớn thiệt lớn vậy cà ?”

Gã Ký Quèn trợn mắt :

“Thủ tướng suốt mấy chục năm liền đó….”

Ông Tư Gà nướng càm ràm : 

  “ Tao nghe cha này quê ngoài  Quảng Ngãi , Bình Định gì đó. Sao không lấy tên người Nam đặt cho đường Sàigòn vậy cà ?”

Cô Phượng cave xua xua tay:

“ Í đâu có được. Tôi nghe chú cán bộ Hànội vào nói bây giờ các tỉnh đặt tên đại lộ Phạm Văn Đồng nhiều lắm …”

Thằng Bảy xe ôm thắc mắc :

“ Cha nội này có công trạng gì lớn ?”

Cô Phượng cave cười rinh rích :

“ Có chớ, công trạng lớn lắm chớ, ký công hàm nhượng Hoàng Sa cho thằng Tàu…”

Ông Tư Gà nướng càm ràm :

“ Hoàng Sa lúc đó là của ông Thiệu, của mấy cha đâu mà đòi nhượng  cho Tàu ?”  

Gã Ký Quèn gật gật :

“ Bởi vậy thằng Trung Quốc mới ép ta đặt tên Phạm Văn Đồng cho nhiều đại lộ vào để nhắc nhở công hàm nhượng Hoàng Sa…”

Ồng đại tá hưu đập bàn cái rầm :

“ Thằng Ký Quèn nói láo. Trung Quốc nào ép ta đặt tên phố Phạm Văn Đồng ?”

Bà tổ trưởng phụ họa :

“ Chú Ba nói đúng đó, tên phố là chọn tên các đồng chí cách mạng có công với đảng với  nhà nước..”

Cô Phượng cave cười rinh rích :

“ Tôi có thấy tên các đồng chí cách mạng đâu, toàn tên…bánh ngọt không à ?”

Ông đại tá hưu quát :

“ Con Phượng cave láo, sao mày dám bảo tên phố không lấy tên các đồng chí cách mạng mà toàn tên bánh ngọt thôi là sao ?”

Cô Phượng cave cười ré :

“ Thì đó…Đoàn văn BƠ, Nguyễn văn ĐẬU, Nguyễn thị SỮA là gì ?”

Ông Tư Gà nướn càm ràm :

“ Mà mấy cha Bơ, Đậu , Sữa này có công trạng gì chú Ba ?”

Ông đại tá hưu ngẩn tò te ra hiệu cho bà tổ trưởng. Bà này cũng không biết nốt mặt đực ra như ngỗng “ị” làm cô Phượng cave cười ré:

“ Vậy là cả hai cán bộ đảng không làm theo lời Bác dậy  :” dân ta phải biết sử ta…”

Thằng Bảy xe ôm đế liền  :

“ Nếu mà không biết  thì tra sử…Tàu…”

Cả quán cười ồ , trừ ông đại tá hưu và bà tổ trưởng mặt đỏ tía tai…



2-3-2014



  









0 nhận xét