Open top menu
Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012


 
                                                 
                                                           
                                                                        (tiếp theo)

  Thằng Bảy nhói tim, run bần bật, chờ cơn lôi đình đổ xuống  chứ không phải những lời êm ái. Nó cảm động :
“ Dạ…không có gì ? Con vẫn khoẻ…”
“ Vậy tốt, mày đưa tao tới cơ quan rồi cho mày về nghỉ khoẻ…”
 Bà phu nhân đóng cửa xe, khom xuống dặn dò :
“ Ong làm việc vừa sức thôi…chiều liệu về nghỉ sớm …”
Ông lại giơ tay vuốt má vợ tạm biệt như mọi ngày. Xe chạy khỏi cổng , bà mới thở ra nhẹ nhõm, thôi, ông “thông cảm” vậy là tốt, “ra công khai” với ông quan hệ của bà và thằng Bảy theo cách vậy là tốt nhất. Thực ra, ổng có…mất gì đâu. Vẫn chức quyền, vẫn tài sản,vẫn vợ con kè kè… Làm to chuyện sẽ mất  hết. Thảo nào ông ngọt nhạt. Trong chuyện này chỉ riêng bà là…bà mỉm cười đỏ rần cả  mặt. Từ nay chỉ cần che mắt thiên hạ, còn ông thì khỏi. Bà chẳng cần chờ những chuyến về thành phố hiếm hoi, đêm đêm chỉ cần chờ ông ngủ say là lẻn xuống phòng thằng Bảy khu nhà dưới tha hồ đi mây về gió.
Bà về phòng ngủ một giấc cho lại sức và chờ đợi. Thì ông đã chẳng nói thằng Bảy đưa ông tới cơ quan rồi cho về nghỉ đó thôi. Thế rồi bà chờ cả sáng vẫn chưa thấy tiếng còi xe quen thuộc “pin, pin” ngoài cổng. Cả buổi trưa cũng qua đi nốt không thấy tăm hơi đâu. Lòng dạ càng lúc càng  lửa đốt. Mấy lần bà gọi di động của nó chỉ thấy báo “ngoài vòng phủ sóng hoặc đã tắt máy”. Sốt ruột , bà gọi cho ông thì nghe anh thư ký báo “ông nhà sang bên tỉnh uỷ họp thường vụ”. Cả buổi chiều bà cứ đi ra đi vào, bỏ cả ăn, bỏ cả ngồi luyện “khí công” .
Mãi đến chiều chiếc xe Mẹcxêđéc quen thuộc đưa ông về bà vội đâm bổ ra. Bà choáng người thấy người lái không phải “cậu Bảy của bà” mà là bác Bảy, ông tài xế già cơ quan sắp về hưu hàng  ngày vẫn làm tổ bảo trì máy móc ở văn phòng.
Ông chủ tịch xuống xe, đưa cho bà chiếc cặp, âu yếm hỏi bà khoẻ không, chiều nay bà cho ông ăn món gì. Chiếc xe phóng ra cổng, bà chẳng kịp hỏi han việc đổi tài xế đột ngột và bí hiểm. Bà đành bấm bụng săn sóc chồng như mọi chiều ông đi làm về , nào khăn mát, nào nước giải khát ướp lạnh , nào bồn nước nóng ngâm mình. Trong lúc đó cả chục câu hỏi cứ như lưỡi câu móc lòng bà. Cậu Bảy đi đâu ? Biệt phái xuống huyện ? Đột xuất về quê ? Hay … bà sởn gai ốc, hay ông đã cho chú Ba Sở công an thủ tiêu  ? Không, không thể có chuyện đó .
Trong lúc  bà chống đũa nghĩ đi đâu thì ông Chủ tịch, ngược lại, rất vui vẻ, ăn uống rất ngon lành. Ông kể hôm nay có ông Chủ tịch huyện mãi trên miền Thượng về mang biếu cặp nhung nai , mai mốt chú Bảy Sở thú ngâm rượu với mật gấu và gân hổ tha hồ bổ. Ong lại kể một Công ty Mỹ bắn tin cho cô Kim Anh nhà ta suất học bổng đi Mỹ du học nhưng ông từ chối . Cô tiểu thư nghe nói vậy phụng phịu bắt đền bố ? Ong cười cười, cứ yên trí, khi nào có điều kiện nhất định cô sẽ đi, còn nhận của cái Công ty Mỹ này…mất uy tín lắm. Vả lại du học ở Mỹ chưa chắc đã tốt bằng Pháp, nền giáo dục ở Pháp ít tính thực dụng và chú trọng kiến thức cơ bản hơn ở Mỹ. Cứ thế hai bố con cà kê dê ngỗng trong lúc bà phu nhân ruột nóng như lửa đốt, lo đứt từng khúc ruột, không hiểu cậu Bảy đi đâu mà không thấy ông Chủ tịch nhắc một câu.
Mấy lần bà định mở lời, nhưng ông cứ tảng lờ, kéo chuyện này xọ  chuyện nọ cho tới ăn xong, ông vươn vai đứng dậy trở về phòng bà cũng chưa chút vân mòng gì về cậu Bảy. Oi chao ôi, không hiểu cậu đi đâu mãi  giờ chưa về. Cả buổi tối bà cứ ra ra vào vào, bấm điện thoại mỏi tay mà vẫn chỉ một câu trả lời “ngoài vùng phủ sóng” tức cả mình.
  Trong lúc ruột gan phu nhân rối bời thì đầu óc thằng Bảy lái xe cũng lung tung xoè. Sáng nay đưa ông Chủ tịch tới cơ quan rồi, nó đưa xe tới quán ngồi một mình nhâm nhi cà phê. Mặc dù lúc sáng sớm  bà phu nhân đã kịp dặn cứ yên trí , ông Chủ tịch tuy đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn “vui vẻ lắm”, đưa ổng tới cơ quan rồi về ngay, chở bà đi chợ, nhưng nó vẫn  lo ngay ngáy. Sáng nay ông vẫn trò chuyện vui vẻ, lúc xuống xe còn cho nó tờ năm trăm ngàn uống cà phê lại còn dặn cứ nghỉ ngơi thoải mái, khi cần ông sẽ  điện.
Ôi chao, thà ông cứ đánh mắng, cứ nhốt nó vô tù , thà ông cứ rút phăng súng lục đòm phát , thà cứ rõ ràng ra còn hơn cứ tưng tửng làm ruột gan nó rối bòng bong thế này.  Ông Chủ tịch có trăm mắt ngàn tay, sao đoán được giở ra với nó những trò gì ? Thôi đành cứ ngồi quán cà phê đợi ông gọi điện, còn quay về nhà chở bà đi chợ ? A…không đời nào , nó chán ngấy tận cổ cái Cub 78 cổ lỗ sĩ của bà, cứ nhác thấy dáng đồ sộ heo nái  đã sởn da gà, còn đâu hứng thú .
Ôi chao ôi, giờ mới biết dại, giá đừng dính dấp tới bả thì đã tự do chơi bời các em Tuyết, em Trinh, em Hồng  ở quán má mì, thật  sướng một đời. Nghĩ vậy trong đầu cứ loang loáng dáng tươi mát mấy em gái, ôi trời ôi , sao  khác nhau thế, một đằng nắng sớm một đằng chiều tà, một đằng chim ra giàng một đằng gà mái ghẹ…mà mẹ kiếp, sao “bóc lột sức lao động “ “người ta” kinh thế không  biết, cứ làm như “người ta” mình đồng da sắt không bằng…Cứ thế nỗi giận dỗi nổi lên đùng đùng,  phải làm cái gì cho bõ ghét, làm gì bây giờ , thôi phải rồi , sẵn tiền ông Chủ tịch cho , lẻn tới  má mì vui vẻ với các em Tuyết, em Trinh, em Hồng lại chẳng hơn ?
Nó phóng xe tới quán karaoke. Mái mì đón nó vồn vã chẳng kém gì đón ông Chủ tịch. Má cũng lạ sao “thằng nhóc” lắm tiền thế ? Nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó cũng thường. Chủ gặm chân giò không lẽ không vứt cho tớ  khúc xương  ? Cả tỉnh này thừa biết ông Chủ tịch ăn tiền tỉ vậy thằng lái xe cũng chấm mút dăm bảy chục triệu chớ. Nghĩ vậy má đưa thốc thằng Bảy lên phòng VIP, rối rít giục mấy em trang điểm cho nhanh.
 Rủi cái cả 3 con nhỏ Hồng, Trinh, Tuyết đều đi khách ngoài Vũng Tàu mà cậu Bảy lại chỉ thích gặp mấy nhỏ đó. Thôi đành phải đưa bé Doan, hàng độc của quán  thế mạng vậy. Nhỏ này má mới tuyển được mãi trên miệt thượng, tính để dành cho các VIP, thoạt nghe cậu Bảy đã lắc quầy quậy, nhất định đòi bằng được em Trinh, em Tuyết hoặc em Hồng kìa. Ay thế rồi má đưa bé Doan ra trình diễn “ người thực, việc thực”  cậu tròn cả mắt, há cả miệng. Oi trời ôi, người đâu đẹp hết ý, da trắng nõn, má đỏ hồng, trên người chỗ nào cần nở ra thì nở hết cỡ, chỗ nào cần thót lại thì cũng không thể nào thót  hơn . Thật đúng là một “bông hoa rừng” còn đượm mùi sơn lâm . Thế là chẳng biết ất giáp gì nữa, nó lao tới như  con chó đói. Lúc này má mì mới bật cười khanh khách :
“ Vậy cứ tưởng chung tình với em Trinh, em Tuyết, em Hồng. Nhưng mà này, giá VIP kia đấy. Cậu chịu không  ?”
Thằng Bảy quay người lại  :
“Giá VIP là nhiêu ?”
“ Giá VIP phải tính bằng đô. Hai vé một dù . Mềm lắm rồi đó…”
 Mắt thằng Bảy vằn đỏ :
“ Bà tính “giết” tôi hả ?”
“ Oi tôi chả dám, tiền nào của nấy, cậu không chịu tôi thay đứa khác, giá bèo…”
Thằng Bảy tụt ngay quần ngoài , moi trong túi quần lót xấp giấy đô, quăng ra hai tờ, má mì chộp ngay lấy, vê vê tờ bạc trong hai ngón tay kiểm tra tiền thật hay giả rồi cười toét miệng :
“ Ghê nhỉ , cậu Bảy giờ cũng xài đô la Mỹ rồi kìa…”     
Thực ra đây là tiền bà phu nhân sai đi đổi, sẵn tiền Việt trong túi, tự “”đổi” luôn cho bà. Cứ thế cũng lặn lưng được dăm bảy tờ. Nó định tích cóp, mua lấy mảnh đất vườn cất cái nhà. Nhưng đã ăn chơi, kể gì tốn kém, thế là má mì vừa ra khỏi phòng, nó đã ào tới, ngấu nghiến con mồi cho “đáng đồng tiền đô…”.
Ôi chao, còn đang chót vót trên đỉnh vu sơn, cửa phòng bật mở, một thằng to cao như con đười ươi xộc thẳng vào, thộp cổ thằng Bảy, lúc này đang đóng bộ quần áo của ông Ađam :
“ Mày là thằng nào dám quyến rũ vợ tao ?”
 Cậu Bảy bị thằng đười ươi nắm cổ, giơ lên cao nom thật chẳng khác gì con nhái bén trong miệng con rắn. Cậu lắp bắp đến líu cả lưỡi :
“ Ơ…không không, tôi…tôi…”
“ Này thì không …này thì không này…”
 Cứ mỗi tiếng “không”, thằng khỉ đột lại tống một quả như trời giáng vào mồm cậu Bảy. Thế rồi cậu thét lên đau đớn, cuống cuồng như có cả ngàn con ong cùng đốt vào chỗ nhạy cảm nhất trên người. Cậu cứ nhảy cẫng  như phải bỏng và rồi dường như cơn đau đã lên tới tuyệt đỉnh, cậu ngất xỉu ngay trên cái giường mới vừa đây thôi, cậu đã lên thiên đàng.

                          (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét