Open top menu
Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012


        
                   
                                      (tiếp theo)

Ong Tổng biên tập hoảng quá vội vàng sập cửa buồng ngăn  tiểu thư gào thét lọt ra ngoài. Ong đưa cô ly nước lạnh, lên giọng an ủi :
“ Thôi cháu ạ…chẳng nên cáu giận. Cái thằng nó khốn nạn  thế cứ để chú xử nó…”
“ Cháu sẽ giết nó…cháu sẽ giết nó…còn chú, chú cứ đăng hết  hình  lên cho cả nhà nó xấu mặt phải cuốn xéo khỏi tỉnh này…”
Nói rồi cô đùng đùng ra khỏi phòng. Ong Tổng biên tập nhìn theo,  nở một nụ cười khóa trá.
Chuyện tình Romêô,Juliette và… ông Chủ tịch tỉnh kết thúc. Cậu Cả bị đuổi học, bà thư viện và ông bán báo thừa biết cậu bị gài nhưng con mình cũng có  lỗi nên ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ cầu mong cậu thoát được “quả Siđa” không thì trên đời chẳng có thứ “xi măng” nào cứu cậu.
Ong Chủ tịch ký thưởng ngay 10 hecta rừng cho chú Ba Giám đốc Sở công an công dàn dựng kịch không thua gì “Am mưu và tình yêu “ của Si Lơ, vừa làm tiểu thư tỉnh giấc mơ yêu, cậu Cả đang là người trong mộng bỗng chốc thành kẻ thù muôn đời muôn kiếp, lại vừa giữ uy tín cho ông, khiến thằng Sáu Bí thơ tỉnh uỷ chẳng dòm ngó được.
Sau vụ đó, ông Chủ tịch mở hội nghị gia đình, tổng kết, rút kinh nghiệm và ra nghị quyết “ từ nay Kim Anh, bất kỳ là học tổ hay đi chơi, tuyệt đối không được qua đêm, nếu vi phạm bị tịch thu  Spâyxì và phải đạp xe đạp đi học”, còn “bà phu nhân, mỗi tháng chỉ được về thành phố một lần trên Mẹcxêđì, còn lòng vòng thị xã chỉ được dùng xe máy…”.
Ong kết luận :
” Chỉ còn 2 năm nữa Đại hội Đảng bộ, từ nay tới đó cấm  không gây rắc rối, giữ uy tín Chủ tịch tỉnh để còn “trúng”  khoá nữa…”.
Bà phu nhân toét miệng cười :
” Gớm, ông cứ lo xa, nội cái tỉnh này ngoài ông ra còn đứa nào  dám nhòm vô cái ghế đó…”.
Ong Chủ tịch trợn mắt :
“ Bà đừng chủ quan khinh địch. Thằng Mười Vỉa, em trai lão Sáu Bí thơ đó. Nó đang làm Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ, chạy mấy thằng Ban tổ chức trung ương trăm tỉ là nhảy sang chính quyền làm Chủ tịch tỉnh mấy hồi.”
Bà phu nhân nghiến răng ken két :
“ Nó mà có ý định đó tôi sai xã hội đen giết nó…”
Cô tiểu thư  mỉa mai :
“ Má chẳng cần thuê xã hội đen, má cứ sai chú Ba bên công an được rồi…”
Ong Chủ tịch biết con gái ám chỉ vụ Giám đốc công an dàn dựng vụ cậu Cả đi chơi gái bị bắt quả tang, bèn cắt ngang :
“ Thôi thôi không chuyện tào lao. Còn 3 tháng nữa thi tốt nghiệp phổ thông, rồi vào đại học, con phải chịu khó học hành…”
Bà Chủ tịch cười cười :
“ Ong bắt cóc bổ đĩa còn dễ hơn bắt con gái ông ngồi học bài. Mà  lo gì chuyện đó. Thằng Ut bên Sở giáo dục làm gì chẳng chạy được một xuất cho con ông vào Đại học.”
Đúng như lời phu nhân, tháng 9 năm đó tiểu thư trúng tuyển  đại học “quản trị kinh doanh” về thành phố trọ học. Hôm cô đi, ông Chủ tịch dặn dò :
“ Xuống thành phố phải tập trung học hành, sang năm ba sẽ bảo tụi nó lo cho con du học Mỹ, vậy chớ vội bồ bịch, tuyệt đối không gặp lại thằng đó…”
Nghe nhắc tới cậu Cả, cô tiểu thư nổi giận, cong cớn :
“ Ba khỏi lo, con mà gặp lại thằng đó con cho nó ca axít vào mặt…”
Qủa nhiên về thành phố, trọ học trong ngôi biệt thự, tiểu thư tuyệt nhiên không nhớ cậu Cả là cái thứ gì trên đời, bởi lẽ thay chỗ cậu, đã có chàng Teddy đẹp trai, phong nhã .
 Tối hôm đó, trong lúc ba mẹ bàn tính tương lai , cô và gã cặp tay dạo chơi trong khuôn viên. Oi chao ôi, vườn Thượng uyển thì đúng hơn, ngoài hơn một ngàn cây thiên tuế, mỗi cây vài chục triệu, còn cơ man phong lan,cây cảnh, chim muông theo  tiểu thư, vườn nhà cô chỉ thua mỗi Sở thú Sàigòn.
Theo chân cô, gã dừng trước chuồng nhốt  cả chục con gấu. Gã chỉ con cụt mất bàn tay, còn băng bó :
“ Sao ba em  chịu nuôi con gấu có tật thế kia ?”
Tiểu thư nhin gã thương hại :
“ Anh chẳng hiểu gì hết trơn. Con gấu đó mới bị chặt một bàn tay  nấu cháo chiêu đãi Bộ trưởng Hà Nội vào đó. “
“ Í trời, cháo tay gấu có gì ngon ?”
“Anh chưa ăn chưa biết. Ngon thiệt ngon, lại bổ nữa. Còn ba con trong góc, ba không cho chặt tay để còn rút mật. Nhà em có chú Bảy trước là chuyên viên Sở thú Sàigòn chuyên làm việc đó. Ổng có cây kim chích to tổ chảng, bằng chiếc đũa lận, ổng chọc vào bụng gấu rút mật rất sành điệu, mỗi lần chỉ rút chừng chục xê xê thôi. Mật lấy ra hoà với rượư, mấy chú uống cả lít luôn.Để mai em bảo ông biểu diễn anh coi.”
Gã lè lưỡi, lắc đầu :
“ Chịu thôi, anh sợ ba cái món bạo lực lắm…”        
Tiểu thư cười nhoẻn :
“ Con trai mà nhát. Mấy hôm nữa, ba em đãi tiệc mấy chú bên tỉnh bạn sang kết nghĩa, ba cho làm cái món rắn mới hết ý. …”
Cô kéo gã sang khu chuồng rắn giới thiệu :
“ Anh coi kìa…toàn rắn hổ hành. Khi làm món đó, chú Bảy Sở thú dùng cây kẹp bằng thép inốc kẹp cổ con rắn mang lên tận bàn rượu. Sau khi quan khách coi hết rồi chú lấy kéo cắt cái xoẹt.….”
Cô làm động tác minh hoạ khiến gã bủn rủn, co rúm người , gạt tay cô ra :
" Cổ rắn đâu ở đó..."
Tiểu thư cưởi rú rồi lại kể lể :
“ Máu nó phun ra hứng vào chai đựng sẵn rượu. Chú Bảy mang đi mời khắp lượt. Riêng quả tim, chú đưa cho ba em, ba em lại mời chú thủ trưởng cao nhất bỏ vào ly làm cái ực…”
    Qua chuồng rắn, tới chuồng chim, gã la lên :
    “ í trời, chim đâu nhiều dữ vậy ?”
    “ Chim se sẻ đó. Chú Bảy nuôi nhiều vầy để khi có yêu cầu làm món tiết canh…”
Gã trợn mắt :
 “ Mỗi con chim bé bằng cái hột gà vầy sao cắt tiết ?”
Tiểu thư thành thạo :
“ Được chứ, chú Bảy lấy cây kim nhỏ chọc vào ức nó, mỗi con chỉ được một giọt, một đĩa tiết canh phải giết chừng dăm bảy chục con…”
Gã lè lưỡi :
“ Trời đất , ăn uống cầu kỳ quá vậy ?”  
“ Ba em bảo ăn “khó” mới ngon, còn tôm càng, cua biển, sò điệp…ba thứ đó tầm thường…”
Tiếp theo là hồ cá sấu, chuồng khỉ, trại rùa…chỗ nào cũng đèn đuốc, át cả ánh trăng tròn lừng lững. Tuy nhiên, gã và tiểu thư chẳng ngó ngàng chú Cuội, cứ xăm xăm thăm hết mọi nơi, mỏi chân mới ra khỏi khu nuôi thú và rồi trước mặt là một toà tháp kiến trúc theo kiểu nửa đình nửa chùa, có bậc dẫn lên căn phòng xung quanh lát toàn kính, đèn đuốc sáng choang.
Bà phu nhân đang ngồi trên tấm thảm, xung quanh hai cô gái phục dịch. Tiểu thư giới thiệu :
     “ Má em đang luyện nhơn điện . Mỗi ngày hai lần, sáng sớm và chập tối. Vài ngày lại có thày tới ngồi cùng luyện…”
       Gã nhớ  lúc bà phu nhân thọc tay vào cạnh sườn truyền nhân điện từ người bà sang nguời gã bất giác phì cười. Tiểu thư vội vàng bịt miệng gã khẽ gắt :
     “ Đừng có cười. Má em đang luyện nhân điện nghe thấy hết đó. Bả nói những lúc đó bà nhìn xa cả kilômét rõ mồn một. Bả biết anh cười bả thì chết với bả…”
    Gã đành bấm bụng cười thầm. Mẹ kiếp, nhân điện đâu ra, có điên nặng thì có. Đầu gã còn mải nghĩ riêng cái vườn “thượng uyển” này trị giá mấy trăm tỉ , tiểu thư bất chợt ôm ghì  lấy gã :
“ Anh…anh nghĩ gì vậy…ra đây với em…”
Nói rồi cô lôi tuột gã vào góc tối .
“ Hứ…nhìn đi đâu vậy ? Chỗ nè nè…dưới…dưới nữa kìa…đó…chỗ đó…”
Gã đành nhắm mắt nhắm mũi chiều tiểu thư trên chiếc ghế đá….

                 (còn tiếp)

               
Tagged

0 nhận xét