Open top menu
Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012


                          
                                                                     (tiếp theo)      

 Ông Giám đốc công an chợt nắm cổ áo ông Chủ tịch, quát lớn :
“ Đồng chí Phó Bí thơ tỉnh đảng bộ. Nhân danh Ủy viên chấp hành tôi yêu cầu đồng chí nêu cao tinh thần hy sinh, dũng cảm của người đảng viên cộng sản, bình tĩnh, sáng suốt đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích gia đình…”
Ông Chủ tịch tỉnh trợn ngược mắt, lắp bắp :
“ Mày nói cái gì ? Mày nói cái gì ?”
“ Tôi yêu cầu đồng chí trụ vững ở trọng trách đảng đã phân công, không để tình riêng ảnh hưởng tới vị trí công tác…”
Ông Chủ tịch chợt tỉnh, giám đốc công an đổi giọng :
“ Anh Hai bình tĩnh lại. Anh làm ầm lên là mất ghế Chủ tịch tỉnh đấy…”
Ông Chủ tịch tỉnh run bần bật :
“ Hiểu rồi…tao hiểu rồi…thôi mọi chuyện tùy mày giải quyết…”
Giám đốc công an đắc chí :
“ Yên trí…thằng em sẽ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy…vừa hả dạ ông anh vừa giữ uy tín đồng chí Chủ tịch…”
Trong lúc đó ở mini hotel bên sông Sàigòn, bà Chủ tịch đang say giấc nồng, chợt có tiếng gõ cửa gấp gáp làm bà thức giấc, trời đã tối thui, nhìn đồng hồ bà giật thót , quay sang bên, cậu Bảy lái xe vẫn ngáy ò ò. Bà vội kéo cái màn gió che cậu, khoác vội váy ngủ lên người ra mở cửa. Cô tiếp tân  cất giọng lễ phép :
“ Thưa bà, bà có định dùng bữa tối không ạ ?”
Ôi trời, tưởng chuyện gì, bà nhẹ cả người :     
“ Cảm ơn, tôi có việc phải đi liền…”
Bà vội vã quay vào , lôi thằng Bảy dậy, cuống quít giục nó sửa soạn. Không hề hay biết lưỡi gươm đang lơ lửng trên đầu,  thằng nhãi ranh còn ôm lấy bà đòi ngủ tiếp. Cả bà phu nhân nữa, bà đâu có biết cô tiếp tân lên phòng lễ phép đánh thức bà dậy là theo lệnh của  tay chân “chú Ba”. Tuy thế bà vẫn đủ tỉnh táo buộc “cậu Bảy” bò dậy, mặc quần áo đưa bà về tỉnh.
Xe ra khỏi khách sạn đã 9 giờ tối. Giờ này khách khứa ông Chủ tịch đã về hết, chắc ông nóng ruột về sự “mất tích” của bà. Kệ ổng, lỡ một bữa làm đồ nhậu nhằm nhò gì, thiếu gì lý do chậm trễ . Trên đường về, bà nhìn sang “cậu Bảy” đang ngồi xoay xoay tay lái, mặt mũi hốc hác thấy thương quá. Hồi này “cậu” chẳng những thành thạo món “luyện nhân điện” bà truyền cho mà còn sáng tạo bao chiêu trò làm bà cứ chết lên chết xuống trong những cơn mê mẩn kéo dài. Cậu đúng là báu vật trời ban . Chao ôi, ước gì cái lão chồng già lăn cổ chết bất đắc kỳ tử để bà mãi mãi sống bên “cậu” tới đầu bạc răng long.
Ý nghĩ đó làm bà tỉnh queo khi thằng Bảy đánh xe chạy vào sân nhà. Ong Chủ tịch vẫn thức . Vừa giáp mặt ông, bà đã xổ ra một tràng như bắn súng :
“ í trời ơi….xe cộ gì chậm như rùa bò, lại còn hư nằm đường nữa chớ, đã bảo ông đổi lấy cái nguyên thùng đi…”
Ong Chủ tịch đang cố nhốt một con thú điên trong lòng, cười nhạt :
“ Xe nằm đường hay bà nằm giường ?”
Bà phu nhân nhói tim :
“ Ong nói gì kỳ vậy ? Xe hư, thằng Bảy nó phải sửa, tôi vẫn ngồi chờ trên xe chứ có giường nào mà nằm ?”
Nhìn vẻ trâng tráo của vợ, con thú bị nhốt không kiềm giữ được nữa, nhảy xổ ra khiến ông Chủ tịch giang tay tát vợ nổ đom đóm mắt :
“ Con khốn nạn, con đàn bà dâm ô, mày tưởng tao câm mù què điếc hả ? Trời ơi, trời ơi….Tưởng ngủ với ai, hoá ra mày ngủ với thằng lái xe ? Nhục nhã…nhục nhã…tao phải giết, phải giết….”
Nói rồi ông xông tới bóp cổ bà. Hỡi ôi, bao nhiêu sức lực đàn ông, ông Chủ tịch đã tiêu hết vào biết bao trận đấu đá nội bộ nên bà vợ to béo chỉ hẩy tay ông đã ngã troéo khoeo .Thoắt cái, bà phu nhân  thành  người đàn bà khác :
“ Mày giết tao đi, tao thách mày đấy. …”
 Nói rồi bà đi tới ngăn kéo của ông, rút ra khẩu súng lục vốn chỉ cấp Chủ tịch tỉnh mới được dùng, ấn vào tay chồng :
“ Súng đây, mày bắn tao đi, bắn đi…”
Bà ưỡn bộ ngực khổng lồ , gí vào mặt ông. Ong Chủ tịch bị ấn vào tay khẩu súng , chất thép lạnh lập tức làm ông nguội cơn giận. Cẩn thận nhét khẩu súng trở lại ngăn kéo, móc túi áo tìm chìa khoá, khoá lại cẩn thận rồi mới quay sang bà :
“ Thôi mà…tình nghĩa vợ chồng ai dám bắn bà…”
Quá rõ tính chồng, bà phu nhân cười nhạt :
“ Không dám bắn hả ? Vậy thì viết đơn ly dị đi, ừ thì tôi ngủ với thằng lái xe đấy. Nói thực ông biết, mười thằng như ông cũng chẳng bằng một mình nó. Bút giấy đây…viết đi…”
Lại bút lại giấy ấn vào tay ông Chủ tịch. Tuy nhiên ông đủ tỉnh táo nhận ra ly dị thì quá dễ, nhưng con hổ cái này đã nắm được bao bí mật làm ăn của ông. Nào Công ty này, cán bộ nọ đã chia chác, đút lót cho ông bao nhiêu, vào ngày nào, bà đã ghi chép hết. Một khi “chặt cầu”, lập tức nộp cho Ban tổ chức tỉnh uỷ, Ban thanh tra và thế là ông đi đứt, sự nghiệp theo đảng đổ sông đổ biển, có bốc cứt mà ăn.
 Tới đây, ta phải kinh ngạc về khả năng nín nhịn của ông Chủ tịch, đó là bản lĩnh chính trị ông trau dồi qua bao năm lăn lộn hoạt động cách mạng để “dĩ nhất bất biến ứng vạn biến” ? 
Ở địa vị ông, khi vợ trâng tráo tuyên bố cắm sừng chồng, một thằng xích lô, ba gác chắc chắn sẽ “phanh thây xé xác” con vợ. Đằng này không, khi bị vợ ấn giấy bút vào tay, ông xoè ngay cả mười ngón ra, nhất định không chịu nắm lại rồi trợn mắt, há hốc miệng, ngã lăn đùng ra giường như trúng gió. Thôi chết, không khéo ông lên cơn áp huyết,đứt mạch máu não. Bà kêu toáng tiểu thư gọi xe cấp cứu. Khi cô bốc điện thoại quay số bỗng ông ngồi dậy, ngăn lại :
“ Khỏi gọi, khỏi gọi, không có sao đâu ?”
Cô tiểu thư nhăn nhó :
“ Tại lúc chiều mấy chú ép ba uống rượu dữ lắm . Đã bảo uống chút chút xã giao thôi không nghe…”
 Cô đâu có ngờ ông không uống rượu và cũng chẳng lên cơn áp huyết, mặc dầu vậy ông vẫn nằm rên hừ hừ. Có lẽ bản năng làm vợ trỗi dậy, bỗng chốc bà trở thành “ hiền thê”  xắn tay áo săn sóc chồng. Nào cạo gió, nào lau nước nóng,  nào trà tăng lực nào viên sừng tê, bà lăn qua lật lại tấm thân nhũn như thịt cá chết của ông , suốt đêm bà vận dụng cả mười thành công lực truyền nhân điện  sang người ông mà chỉ thấy nong nóng lên đôi chút.
Than ôi, chỉ trừ đồng chí Bí thư tỉnh ủy, nội trong cái tỉnh này, từ dân thường tới cán bộ, từ xã , Phường tới Quận , huyện, từ các Ban, ngành tới các đoàn thể, bất kỳ đàn ông đàn bà, bất kỳ người già người trẻ, ai ai ông cũng có thể chỉ huy được hết , vậy mà riêng có mỗi cái vật nho nhỏ, dính sát người là dám cãi lại ông. Liên tục ông  lệnh mà nó đâu có nghe, cứ ì ra tuồng như đang nằm ngoài vòng phủ sóng của ông vậy. Bà chờ, cứ lẳng lặng  chờ và khuyến khích ông, rồi đến khi hết cả kiên nhẫn, chờ cũng chẳng được , bà hất người ông xuống, cười khẩy :
“ Thôi đi ông, chẳng ăn thua gì đâu…”
Rồi mặc ông nằm chỏng chơ hổ thẹn, bà ngồi dậy mặc xống áo, giọng chì chiết :
“ Không làm được phải không ? Không làm được thì thôi, khư khư giữ lấy làm gì, vậy mà mồm cứ leo lẻo “ giải phóng phụ nữ, giải phóng phụ nữ…”
Ôi chao ôi, ước gì ông được cầm khẩu súng trong ngăn kéo kia , bắn nát đầu con xú phụ này cho hả cái nỗi hờn căm đang chẹn giữ . Nhưng không, ông vẫn nằm đó , chìm đắm trong uất nghẹn, trong bóng đêm đang loãng nhạt và chợt nảy người khi tiếng sập cửa cái rầm khi bà ra khỏi phòng ông. Sáng lâu rồi nhưng ông vẫn nằm đó, ê chề và nhục nhã đã tan đi theo bóng đêm, đầu óc  sáng suốt trở lại và chạy hết công suất  tìm giải pháp. Không không, bằng giá nào cũng phải ếm nhẹm , coi như chưa hề xảy ra, chiều qua xe hư, lỡ mất việc bà sửa soạn bữa tiệc tối, có vậy thôi. Còn thằng Bảy lái xe ? Nó là con tép riu, ông cười nhạt, chấp làm gì. Bởi thế, đúng 7 giờ 15 phút sáng, như mọi ngày, thằng Bảy đánh xe lên thềm nhà, bà vẫn đưa ông ra xe, ông vẫn nhìn nó trìu mến và hỏi một câu thật ngọt ngào :
“ Chiều qua hư xe vất vả lắm phải không Bảy ?”    
                       (còn tiếp)
                

                    (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét