Open top menu
Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012





                                      (tiếp theo)

  Vừa tới nhà, bà te tái chạy tới phòng con gái. Ôi chao , cảnh tượng làm bà rú lên kinh hãi. Ối con ơi,  con làm sao thế này ? Thôi chết rồi, nó uống thuốc ngủ tự tử , ly với thuốc còn văng ra đây này….Cấp cứu, cấp cứu rửa ruột ngay….bà cuống quýt. Không đầy 5 phút sau, tiểu thư đã được bế xốc lên cáng, đẩy lên xe, rú còi chạy tuốt vào bệnh viện.
Trong lúc này ông Chủ tịch đang tiếp đoàn doanh nhân Đài Loan xin mở nhà máy gốm sứ. Gốm sứ à ? Tỉnh có tới 3,4 xí nghiệp rồi, cho ba thằng tàu này mở thêm bóp chết “công nghiệp địa phương”.
Nhưng mà anh thư ký đã gỉ tai ông, quà của đoàn Đài Loan tặng Chủ tịch ngoài chục mét gấm Thượng Hải cho bà còn đồng hồ Omega trị giá cả chục ngàn đôla cho ông, chưa kể các khoản khác một khi nhà máy  hoạt động. À, vậy thì khác. Thường vụ có chủ trương rồi, phải thu hút vốn nước ngoài, trải chiếu cho nhà đầu tư, vừa tăng GDP cho tỉnh vừa tạo việc làm cho người lao động.
Bởi vậy hôm sau, khi ông Giám đốc Sở kế hoạch đầu tư lưu ý  gốm sứ tàu sẽ bóp chết ta, ông mắng át đi :
” Nghị quyết tỉnh uỷ nói rồi, tranh thủ thời cơ thu hút vốn đầu tư. Mày quên à ? Cứ cho nó vào. Thời buổi cạnh tranh, thằng nào không đứng được cho chết luôn…”.
Rồi tới ông Giám đốc Sở Khoa học công nghệ và môi trường lưu ý vị trí nhà máy Đài Loan xin mở gần sông quá, mai mốt nó xả chất thải xuống sông chết hết cá, ông Chủ tịch gạt đi :
” Lo gì chuyện đó, nó  xả xuống sông khắc  trôi ra biển,nhằm nhò gì…”.
Thế là vài hôm sau, trong lễ trọng thể, bản ghi nhớ đã được ký kết . Đúng lúc ông Chủ tịch cụng ly với ngài Trưởng đoàn doanh nhân Đài Loan anh thư ký tới ghé tai :
” Thưa chú, thím Hai vừa báo cô Kim Anh đi cấp cứu vì uống thuốc ngủ tự tử …”.
Ong Chủ tịch gắt khẽ :
” Tự tử ? Chuyện tào lao…”
” Nhưng thím Hai đã đưa cổ đi cấp cứu bệnh viện rồi ạ…”
” Chết cha , thật đúng con mẹ điên, mày xuống ngay bệnh viện gặp thằng Tư Giám đốc bảo nó ghi bệnh án là “trúng thực”  nghe chưa ? Nhớ dặn nó tuyệt đối bí mật, lộ ra mất hết uy tín lãnh đạo nghe chưa ?”  .
Anh thư ký chạy vụt đi. Thoắt cái, ông Chủ tịch trở lại  đường bệ và vui vẻ chúc ngài Trưởng đoàn Đài Loan “sớm hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ khánh thành nhà máy gốm sứ góp phần xây dựng tình hữu nghị thắm thiết giữa hai dân tộc ”. Anh phiên dịch, kiêm cán bộ ngoại giao lại dịch xéo sang thành :” Chúc ngài an khang và làm ăn thịnh vượng”.
Cũng may trong bàn tiệc phía Việt Nam chẳng ai biết anh xì xồ những gì và nếu có  thì cũng ngầm hiểu nhiệm vụ phải thế, chứ dịch nguyên xi phát biểu của các quan thì đến ông cố nội phía đối tác cũng chẳng hiểu cái chi chi.
  Uống chưa hết ly rượu, ông Chủ tịch đã cáo từ vì còn “bận họp thường vụ tỉnh uỷ”. Xe vừa ra khỏi Uỷ ban tỉnh, ông Chủ tịch đã lệnh cho tài xế chạy thẳng tới bệnh viện. Ong Tư  Giám đốc bệnh viện ra tận cổng đón, luýnh quýnh mời “đồng chí chủ tịch vào phòng riêng”. Không bận tâm tới ly trà sâm bà Phó Giám đốc cung kính bưng tới , ông Chủ tịch hất hàm :
“ Nó sao rồi ?”
 Ong Giám đốc bệnh viện líu cả lưỡi :
 “ Dạ, thưa anh Hai cổ không sao cả. Hiện cổ đã uống liền hai ly sữa và đang nằm phòng đặc biệt…”
 Vừa lúc đó ông Giám đốc Sở y tế xăng xái đi vào :
 “ Chào anh Hai, nghe tin anh Hai bận tiếp phái đoàn, em phải xuống ngay bệnh viện…”
  Ong Chủ tịch cau mày :
 “ Sao biết mà xuống ?”
  Ong Giám đốc Sở y tế vội vàng :
 “ Dạ ngay khi chị Hai báo tin cho chú Tư, chú Tư  đã điện liền  cho em, lập tức em đã có ý kiến chỉ đạo bệnh viện phải tập trung lực lượng và phương tiện tốt nhất để cấp cứu…”
 Ong Chủ tịch nổi cáu :
 “ Nó có sao mà phải cấp cứu. Chuyện này loang ra ngoài bọn bay chết với tau…”
    Ong Giám đốc Sở cuống quýt :
   “ Dạ không, anh Hai khỏi lo, em đã chỉ thị phong toả ngay phòng cô Kim Anh nằm, nội bất xuất ngoại bất nhập …”
   Ong Giám đốc bệnh viện cướp lời :
   “ Dạ thực hiện chỉ thị của anh Hai em đích thân ghi bệnh án là trúng thực  rồi ạ…”
    Ong Chủ tịch dịu giọng :
   “ Thôi được , mọi chuyện cứ thế, có thằng nhà báo nào mon men tới tụi bay đuổi thẳng cổ cho tao. “
   Nói rồi ông Chủ tịch đứng dậy, ông Giám đốc bệnh viện lại cuống quít :
“ Dạ thưa anh Hai , để cổ tiếp tục nằm ở đây hay đưa cổ về nhà ạ…”
“ Nó có sao mà phải nằm Viện, điện cho má nó đón nó về nhà…”
 Nói xong ông Chủ tịch hầm hầm ra xe. Anh lái xe lễ phép :
“ Chú Hai đi đâu ạ…”
 Ong Chủ tịch phảy tay :
“ Về  cơ quan chứ đi đâu ?”
    Rồi khi xe chạy tới gần Uỷ ban tỉnh , ông lại đổi ý :
“ Mày đưa tao sang  tỉnh uỷ …”
Phải rồi, phải gặp ngay đồng chí Bí thư, tiếng là báo cáo việc cho Đài Loan mở nhà máy gốm sứ nhưng chính là thăm dò coi chuyện con gái ông “tự tử” bay tới tai đồng chí Bí thư chưa ? Ong Chủ tịch nghiến răng ken két, mẹ kiếp, vợ  con hư đốn thế thì thôi, kỳ này phải giải quyết dứt điểm không “ tụi nó” lợi dụng chuyện bé xé ra to nguy hiểm cái ghế của ông.
     Đồng chí Bí thư tỉnh uỷ đang tiếp ông  Chủ tịch Hội nông dân tập thể, nhác thấy Chủ tịch tỉnh đi vào, liền vồn vã :
“ Có việc gì đồng chí Chủ tịch tan tiệc sớm vậy ? Nghe nói lễ ký bản ghi nhớ tiệc tùng lớn lắm ?”
“ Dạ không, báo cáo đồng chí Bí thư , cũng chỉ có chén rượu với vài món ăn chơi, mà chi phí do phía đối tác chịu hết…”
Đồng chí Bí thư như chợt nhớ ra , kêu to :
“ ủa ... nghe nói cháu Kim Anh đi cấp cứu, đồng chí Chủ tịch ghé thăm chưa mà vội tới đây…”
 Có cái gì đó đâm nhói lòng ông Chủ tịch, mẹ kiếp, đứa nào nhanh mồm nhanh miệng thế không biết, xẹt cái đã tới tai “cha nội” rồi. Ong quýnh quáng :
“ Báo cáo anh, cháu nó khoẻ rồi ạ, mẹ cháu vừa đưa cháu về nhà…”
“ Vậy tốt, mà nó bệnh gì thế ?”
“ Báo cáo anh…nó ăn bậy rồi bị trúng thực thôi ạ…”
Đồng chí Bí thư nhìn mặt ông Chủ tịch cười  nhạt :    
“ An uống lúc này phải cẩn thận. Vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm đang trở  thành nổi cộm trong tỉnh ta …”
“ Dạ vâng, dạ vâng … Uỷ ban đang có kế hoạch tổ chức Hội nghị chuyên đề  vấn đề này đấy ạ. “
Đồng chí Bí thư quay sang hỏi chuyện ông Chủ tịch Hội nông dân tập thể, ông Chủ tịch tỉnh cáo từ .
“ Ô kìa…vừa sang đã về . Có chuyện gì không ?”
“ Báo cáo đồng chí Bí thư, tính sang báo cáo đồng chí vụ Đài Loan mở nhà máy sứ nhưng đồng chí có khách nên để lúc khác…”
Đồng chí Bí thư cười cười, gật gật :
“ Lúc nào sang nhớ báo trước cho thư ký lên kế hoạch nhá…”
Ra khỏi trụ sở tỉnh uỷ, chui vào xe sập cửa cái rầm, ông Chủ tịch nhăn nhó như người đau răng. Mẹ kiếp, hôm nay ra ngõ gặp gái bụng bầu sao lắm chuyện bực mình ? Lại thằng cha Bí thư tỉnh ủy nữa, ĐM đồng chí, sao được mật báo sớm vậy ? Không biết chuyện con Kim Anh tự tử  đã tới tai  chưa mà mặt đồng chí cứ như  cái tủ lạnh . Còn hơn một năm nữa đại hội tỉnh đảng bộ, quay đi quay lại đã 3 năm rồi, nhanh vậy, kỳ này rớt thường vụ thì mất ghế Chủ tịch là cái chắc. Mẹ kiếp, mật ít ruồi nhiều, có mỗi cái  ghế quan đầu tỉnh mà cả chục thằng nhòm ngó, thằng nào cũng lăm le đút tiền tỷ, không chạy đua  ngay từ giờ thì hưu sớm. Còn mải nghĩ, xe đã đưa ông Chủ tịch chạy qua sân rải sỏi, ghé bậc tam cấp. Bà phu nhân chạy ra hớn hở :
 “ Kim Anh nó tỉnh lại rồi ông ạ…”
 Ong gắt :
“ Nó có ngất bao giờ mà tỉnh lại ? Sao bà ngu lâu thế ?”
Bà phu nhân chưng hửng, tính cãi lại, nhưng nhìn mặt ông lúc này tái xạm như cái mặt nạ bằng sáp bà lại im thít, cun cút chạy theo ông vào phòng khách. Ong buông mình trên ghế salon, thượt ra nghĩ ngợi trong lúc bà lăng xăng mở máy lạnh, pha ly sâm mát rồi bẽn lẽn ngồi bên ông như có lỗi. Bất chợt ông lệnh :
“ Bà gọi thằng Ba tới gặp tôi ngay…”
“ Sao bảo trưa nay chú ấy đi với đoàn Đài Loan…”
“ Bảo nó bỏ đó về giải quyết vụ con Kim Anh…”
Không đy mười phút sau, xe hơi Giám đốc Sở công an tỉnh đã lăn bánh vào sân. Ong là cánh tay phải của Chủ tịch, bất cứ việc gì phức tạp đến mấy, tới tay ông đều êm xuôi. Có lần một đồng chí cấp cao về thăm tỉnh . Xe đang bon bon đưa đồng chí về nhà khách  Uỷ ban thì không biết từ đâu một con mẻ nhảy xổ vào mũi xe, may anh tài không thắng kịp thì nát sọ rồi. Xe dừng, con mẻ quỳ ngay giữa đường , đầu đội lá đơn. Đồng chí cấp cao ngó ra :
“ Chuyện chi đó hỉ ?”
Ong Chủ tịch tái mặt :
“ Báo cáo đồng chí con mẻ điên đó…”
“ Dừng xe coi…”
Chỉ trong chớp mắt, ông Chủ tịch nhận ra chú Ba xẹt qua đường như tia chớp và loáng có bóng người giằng co. Lúc này đồng chí cấp cao vẫn còn loay hoay xoay trở thân hình kềnh càng , mãi mới  bước xuống xe đi tới  chỗ người đàn bà đang quỳ . Đồng chỉ cất giọng hỏi :
“ Bà có chuyện chi  cần khiếu kiện…”
Người  đàn bà cất tiếng khóc hu hu :
“ Oan con lắm cán bộ ơi, oan con lắm…”
“ Oan ra răng ? Mà đừng quỳ nữa chớ. Đứng lên nói nghe coi…”
Người đàn bà càng khóc lớn nhưng mắt vẫn ráo hoảnh :
“ Con mới sanh được hai tháng nay. Nhưng thằng chồng nghi không phải con nó đuổi con đi…Chính con nó chứ con ai, oan con lắm …”
Đồng chí cấp cao bật cười :
“ Vậy đưa cha con nó  đi thử máu khắc biết liền…”
Ông Chủ tịch tỉnh thở ra khoan khoái. Ông biết có một con mẹ cả năm nay khiếu kiện khắp các Ban, ngành, đoàn thể vì công an bắt nhầm chồng mụ đi tù trong khi anh ta có bằng chứng ngoại phạm trong một vụ giết người cướp của. Hoá ra người đàn bà này không phải con mẻ thí mạng cùi lúc nãy.  Thằng Ba Gíam đốc công an chớp mắt tạo được “hình nhân thế mạng” vậy khá thiệt ! Ông Chủ tịch đi tới cười hể hả :
“ Tưởng chuyện gì, chị cứ về , đưa đơn đây sáng mai lên Uỷ ban giải quyết…”  
Đồng chí cấp cao lắc đầu :
“ Có vầy cũng đòi khiếu kiện”.             
Ông Chủ tịch than vãn :
“ Báo cáo anh, nhân dân toàn tỉnh rất tin tưởng cán bộ , việc lớn việc nhỏ đều gõ cửa Chủ tịch tỉnh…”
“ Vậy rất tốt, chính quyền ta là từ dân, do dân, vì dân, mất dân là mất hết…”
Nói rồi đồng chí lên xe rập cửa cái rầm.

                              (còn nữa)

                    
Tagged

0 nhận xét