Open top menu
Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012


                                   (tiếp theo)
Ông công an mọi khi đón gã tận cửa phòng :
“ Mạnh khoẻ chứ ? Vui vẻ không? Nhà khoa học có khác, đúng giờ  như  cái đồng hồ.”
  Dạ không, tôi không dính dáng gì tới khoa học.”
“ À phải, anh là dịch giả, thì dịch giả cũng là … khoa học chứ sao? “
Ông vồn vã kéo ghế cho gã, rút cả thuốc thơm ra mời, khuôn mặt to bè thoắt đỏ, thoắt tái , căn buồng vẫn thế,một cái ghế dài, một cái bàn nước và tấm bản đồ treo tường. Cảm giác lần gặp trước bất chợt làm gã tan hết cả hứng khởi, nỗi bất an, mơ hồ nhói lên và gã lắp bắp :
“Ông cho mời …mời tôi ….mời làm việc … “
Ông công an bật cười vẻ bối rối của gã.
“ Thong thả, thuốc nước đi đã , à, anh có bận gì không?”
“ Không, không bận gì.”
“ Vậy tốt, lần này tôi mời anh thứ nhất là để tôi xin lỗi”
 Gã trợn mắt”.
“ Xin lỗi tôi ?”
“Phải phải, về cái vụ hồi cuối năm ấy mà, quả thực lúc đó tôi có đưa  anh vào diện tình nghi… phải phải, cái vụ trộm đêm ấy mà, anh nhớ ra chưa? “
“Nhưng tôi .. . tôi vẫn chẳng nhớ được cái tiếng động nửa đêm ấy là cái tiếng gì?”
Ông công an phì cười :
“ Khỏi, khỏi, đêm đó chẳng có cái tiếng gì đặc biệt cả đâu, chẳng qua anh tưởng tượng ra thôi. “
Gã thở phào, nhẹ nhõm cả người, hoá ra bao lâu nay gã cứ căng óc nghĩ tới một cái không hề có, bệnh hoang tưởng tai hại thế đấy, gã xô ghế bật dậy:
“Vậy thôi, tôi nhận lời xin lỗi, tôi về…”
“ Ấy chớ, ấy chớ, đấy mới là phần một thôi…”
Ông công an kêu to, chạy quanh bàn giữ lấy gã, ấn ngồi xuống ghế. Tim gã lại nảy thon thót, còn chuyện gì nữa đây , không lẽ lại mới xảy ra vụ khác và ông ta lại đặt mình vào diện tình nghi nữa chăng? Gã lắp bắp:
“ Tôi không biết… tôi không biết gì hết.”
“ Ô hay, buồn cười chưa, đã hỏi gì đâu mà chưa biết.”
 Ông giơ tay đón cốc càphê đá cô gái đứng ngoài cửa phòng thò vào.
“ Uống đi,uống cho tỉnh táo. A… nghe nói anh làm cả thơ nữa hả? Tôi khoái ba cái vụ đó lắm nhé. Cái gì nhỉ? Phải, phải, nhớ ra rồi. “Vui sao một sáng tháng năm…. Đường về Việt Bắc lên thăm Bác Hồ”, đúng thơ Tố Hữu chưa?
Gã chưa kịp trả lời, ông đã nháy mắt:
“Tính tôi cũng ưa văn nghệ lắm nghe.”
 Ông vạch tay coi đồng hồ rồi chuyển giọng :
“Bây giờ sang mục thứ hai, anh cho biết ngày thứ bảy… anh đi những đâu? “
“ Không, tôi chẳng đi đâu?”
“ Tốt, tốt, vậy đêm anh có ngủ nhà không?”
“ Tôi ngủ nhà.”
“ Tốt, tốt, đêm đó anh có nghe thấy dưới nhà có tiếng động gì không?”
 Gã thở hắt ra, thằng giả hành khất cũng hỏi đúng câu đó, lại còn dặn  có ai hỏi thì trả lời “không” nữa chứ. Việc này nhất định có gì mờ ám đây, tốt hơn hết cứ nói thực, chẳng hại cũng chẳng lợi gì cho ai. Ông công an  lăm lăm cây bút Bic nhìn gã khuyến khích:
“ Anh cứ nói , cứ mạnh dạn nói…”
“ Vào lúc gần sáng… hình như tôi nghe thấy tiếng súng nổ, nhưng không phải ở nhà dưới …”
“ Ở đâu? Không phải nhà dưới thì ở đâu?”
 Gã cuống lên :
“Ở trong giấc mộng.”
“ Trong giấc mộng? Anh không định giỡn tôi đấy chớ? “
“Không tôi nói thực mà, tôi nằm mơ thấy một người đàn bà cầm khẩu súng lục nhắm ngực tôi bắn.”
 Ông công an  mắt sáng lên:
“ Súng lục à? Phải khẩu K54 không?”
“ Tôi không biết K54 là thế nào? Chỉ thấy cái họng súng màu đen lăm lăm chĩa vào tôi.”
“ Mặt mũi chị ta thế nào? “
Gã nghĩ bụng không thể lôi kéo nàng Emily ngoài đời vào chuyện  rắc rối này, đành nói dối “
“Giống …giống nàng Emily …”
“ Người ngoại quốc à? Chị ta ở đâu?”
“Trong cuốn truyện tôi đang dịch ấy…”
Ông cảnh sát dường như đã hết kiên nhẫn, ôm đầu kêu to:
“Một tiếng súng trong giấc mơ, một nàng Emily trong cuốn truyện . Trời ơi đến bố tôi cũng chết vì lời khai của anh. “
Gã bối rối chấm nước càphê vẽ những hình lăng nhăng trên mặt bàn. Ông ta nổi cáu rồi đó, biết thế này mình cứ “ba không”lại đỡ rách việc. Mà sao vô lý vậy nhỉ, mình dính dáng quái gì tới chuyện này mà ông  ta cứ vặn vẹo đủ điều như thế? mặc kệ, về thôi…. Gã đứng dậy đẩy ghế, lùi lũi bước đi làm ông công an  phải dịu giọng dỗ dành.
“Anh cứ bình tĩnh ngồi xuống đã, uống thêm ly  đá chanh nữa nhé. Mình trò chuyện thân mật thôi mà. Phương châm tụi tôi là chỉ “bắt đúng người, đúng tội” , anh không dính dáng tới cái vụ đó thì ngại gì.”
“Tôi đề nghị ông cho biết vụ đó là vụ gì?”
 Ong công an cười hà hà:
“Vụ trộm đêm cuối tuần ở nhà ông trung tá ấy mà. Tôi cũng cho anh biết sơ sơ để tiện việc giúp đỡ vì anh ở sát ngay tầng dưới . Kẻ trộm chẳng biết làm cách nào lọt được vào phòng. Lục tung cặp da, ngăn kéo, chẳng lấy đi cái gì hết trừ mỗi khẩu súng lục. “
Gã nghĩ ngay tới tên giả hành khất, phải rồi chính hắn là thủ phạm chứ còn ai. Nhưng sao hắn lại lấy súng lục nhỉ? Rất có thể lúc đầu hắn muốn tìm thư từ tài liệu để lật ghế ông trung tá, sau không tìm được gã vớ luôn khẩu súng.
“Anh nghĩ  gì thế? Có thông tin gì mới chăng ?”
 Gã giật mình :
”Không, tôi không nghĩ gì, à … tôi đang nghĩ kẻ trộm lấy khẩu súng làm gì nhỉ? Lấy tiền bạc chả hơn ư?”
 Ông công an sầm mặt:
“ Lấy súng để trấn lột, giết người chứ  còn gì. Súng bây giờ có giá với bọn tội phạm lắm đó. “
“Vậy sao hắn lại lục  lọi giấy tờ?”
“ Tìm tiền, vàng chứ còn gì. Bao nhiêu tài liệu mậtt của ông trung tá đều nguyên cả. Vụ này không phải gián điệp, chỉ trộm hình sự thôi.”
“Nhỡ nó chụp ảnh xong vứt lại thì sao?”
“ Nếu cần nó ôm  luôn đi việc gì phải chụp cho rắc rối ?”
Ong công an chợt nhận ra đang lao vào cuộc tranh luận vô tích sự, ông cắt ngang :
“ Anh có nhiều bạn không?”
“ Ít lắm, … hầu như chẳng có ai…”
“ Có chứ, ai mà chẳng có bạn, bạn anh có hay lui tới nhà anh không?
Đấy nhé, ông ta đã hỏi đúng vào điều lão gácdan căn dặn, gã lắc  quầy quậy :
“ Không không, tôi sống độc thân, chẳng có ai lui tới bao giờ? “
“ Không cả họ hàng thân thích ư?”
“ Không, không có ai hết.”
 Chừng đã chán cái gã vô bổ này, ông công an thở hắt ra :
“ Thôi được, anh có thể về. Khi có bất cứ tin tức gì đề nghị anh báo ngay cho tôi hoặc tới đây, hoặc gọi điện theo số này…. “
Ông ta xé mảnh giấy nhỏ, ngoáy lên đó rồi ấn vào tay gã. A không nhé, thằng giả hành khất và ngài trung tá, tên kẻ trộm và người bị mất trộm, chẳng biết ai lương thiện hơn ai, mình đã quăng tờ giấy ghi số điện của thằng giả hành khất, của ông công an  cũng vậy thôi, giữ nó làm gì, gã nghĩ và vừa bước khỏi cổng sở, gã đã buông tay cho mảnh giấy bay đi.
Thế là xong, mình trung lập, không bên này, chẳng bên kia, nóng nẩy, nồng nây… chạng rạng ra giàng, tanh bành bò quanh thít chặt. .. lòng đầy cao hứng, gã lầm bầm, bước đi ngang qua một cửa hàng bên trên  bày cánh tay phụ nữ bằng thạch cao đeo chiếc vòng xanh gắn mặt đồng hồ nhỏ xíu. Nàng Emily ngoài đời của gã cũng có bàn tay tuyệt diệu thế đấy, vậy sao không tặng nàng chiếc đồng hồ kia nhỉ? Gã đánh liều bước vào và cái giá người bán hàng đưa ra làm gã chưng hửng.
                             (tiếp theo)
Tagged

0 nhận xét