Open top menu
Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012


                        Tắc kè trắng .



Từ sáng sớm thằng Bảy xe ôm chạy về rối rít :
“ Cúp điện…hẻm ta cúp điện không ?”
Cô Phượng cave tròn mắt :
“ Mắt để đâu vậy Bảy ? Quạt quay ầm ầm  sao kêu cúp điện ?”
Thằng Bảy xe ôm ngẩn người rồi vọt miệng chửi :
“ Con bà nó…trắng trợn ... nói dối trắng  trợn !”
Chị Gái hủ tíu đang bưng càphê hỏi ngang :
“ Mày chửi ai vậy Bảy ?”
Thằng Bảy xe ôm tức tối :
“ Chửi thằng bán xăng chớ chửi ai. Nó dám treo biển “cúp điện – nghỉ bán” . Tôi đi suốt cả phố có chỗ nào cúp đâu ?”
Ông Tư Gà nướng lên tiếng :
“ Vậy xăng sắp lên giá nữa rồi. Tụi nó găm lại chờ tăng giá mới bán. Có vậy không hiểu còn chửi ?”
Thằng Bảy xe ôm vẫn  chửi :
“ Con mẹ nó…dám treo biển dối trá ngay trước cửa Ủy ban với đồn công an ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Cả nước nói dối sao mày bắt thằng bán xăng nói thiệt ?”
Ông đại tá hưu cau mày :
“ Con Phượng cave kia ? Sao mày dám bảo cả nước nói dối. Bộ mày muốn nói cả đồng chí Tổng Bí thơ, các đồng chí trong Bộ chính trị đều nói dối cả sao ?”
Cô Phượng cave đáo để :
“ Vậy con hỏi chú Ba, mấy cha đó có cha nào không nói đi lên chủ nghĩa xã hội là nguyện vọng tha thiết của nhân dân ta không ?”
Ông đại tá hưu quát lên :
“ Nói vậy không đúng sao ?”
Thằng Bảy xe ôm chen ngang :
“ Vậy chú Ba hỏi cả quán ai có nguyện vọng tha thiết đó không ?”
Cố Phượng cave cười ngỏn nghẻn :
“ Có đấy…có chú Ba thôi…nhưng chú Ba đâu phải “nhân dân ta”.
Cả quán cười ồ. Ông đại tá hưu tiu nghỉu. Vừa lúc đó một bà xách vào quán cái lồng chứa nhung nhúc  …tắc kè. Nguyên tuần trước ông đại tá hưu  rước về một túi  toàn cổ linh chi với nhân sâm Cao Ly khoe toáng :
“ Bà cả ngoài Hà Nội mới gửi vào hai chục lít rượu tăm thượng  hạng để ngâm thuốc. Vừa may hôm nay lại mua được món cổ linh chi và nhân sâm Triều Tiên …Coi này ”
Ong bày  la liệt các thứ mới mua . Cô Phượng cave thắc mắc :
“ Cổ linh chi  gì mà gỗ chẳng ra gỗ, đá chẳng ra đá ?”
Ong đại tá hưu gắt :
“ Tầm bậy …cổ linh chi là nấm cổ ngàn năm nay, tác dụng tiêu trừ bách bệnh kể cả ung thư, tiểu đường, cao máu, cải lão hoàn đồng,  trẻ ra cả chục tuổi lận…”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Í mèn ôi, vậy kỳ này chú Ba khỏi lo đêm đêm cô Ba mắng sa sả. Còn  củ gì nom như khoai lang nghệ vậy chú Ba ?”
“ Tầm bậy…nhân sâm Triều Tiên đấy. Loại này nước ta chỉ  thấy ngày xưa đồng chí Kim Nhật Thành biếu bác Hồ mấy củ thôi…”
Cô Phượng cave trầm trồ :
“ Quý hiếm vậy ? Chắc giá cả trăm triệu lận ?”
Ong Ba đại tá đắc ý :
“ Đúng vậy, lẽ ra phải cả trăm triệu . Vậy mà  tất cả có 3 trăm ngàn thôi đó…”
Thằng Bảy xe ôm la lớn :
“ Ba trăm ngàn ? Ba trăm ngàn cả cổ linh chi cả sâm Cao Ly? Vậy chú Ba mua phải của rởm rồi…”
Ong đại tá hưu trợn mắt :
“ Tầm bậy ? Tao coi kỹ , rởm sao được ?”
Thằng Bãy xe ôm cười hề hề :
“ Con cá với chú Ba đây. Chú mang về cô Ba không chưởi toáng con cứ đi bằng đầu…”
Thằng Bảy xe ôm nói thế mà thiêng. Ông đại tá hưu vừa ôm mớ cổ linh chi với sâm Cao Ly về, cô vợ trẻ đã nhảy cẫng , quát tháo om sòm, mắng ông “ già rồi còn ngu, nghe dỗ ngon dỗ ngọt, mất cả đống tiền”. Hôm sau ông đại tá hưu than thở :
“ Mấy thằng vệ sinh môi trường thật “quan niêu” ! Cho nhập cả rác thuốc bắc từ Trung Quốc sang có chết tao không ? Thôi thôi từ nay tao cạch không ngâm rượu thuốc bắc nữa. Cứ tìm rắn, tắc kè còn sống ngâm cho chắc ăn…”
 Cầu được ước thấy, sáng nay  một bà mang vào quán cả lồng tắc kè còn sống nhăn. Nếu ai mua , bà ta làm thịt, moi ruột tại chỗ rồi cầm về ngâm rượu. Ong đại tá hưu coi kỹ từng con một, con nào cũng xanh lè,  mặc cả sát sạt rồi mới mua. Cô Phượng  ca ve thắc mắc :
“ Sao tắc kè con nào cũng xanh lè vậy chú Ba ? Có con nào trắng không ?”
Thằng Bảy xe ôm cười :
“ Tắc kè trắng hả ? làm gì ra có ?”
Cô Phương cave kêu lên :
“ Sao kỳ vậy cà ? Sao hổng có tắc kè trắng là sao ?”
Thằng Bảy xe ôm cười  :
“ Trời sinh ra vậy . Giống như các quan cán bộ. Có quan nào nói thật không nói dối đâu ?”
Cô Phượng cave cười rinh rích :
“ Thì cũng như tắc kè…làm gì có con nào trắng ?”

30-8-2012
Tagged

0 nhận xét