Open top menu
Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012


                                     (tiếp theo)
Nàng thảng thốt kêu lên , muốn gọi ai đó mà trong nàng chẳng có ai , bởi vì từ lâu nàng không còn đi nhà thờ, không còn cầu kinh, nàng đã tự thị tự đắc vứt bỏ đứt tin ngày thơ ấu, cha mẹ đã truyền cho nàng, nàng đã quên béng mất trên đời này này còn có một thực thể siêu hình có tên là Chúa. Và rồi khi không còn gì bấu víu nữa, nàng bỗng nhớ tới một người từ lâu nàng vẫn tránh né sợ hận thù nổi lên không lợi cho sắc đẹp : gã bịt mặt.
“Không, ta  không cho phép nàng huỷ  diệt tấm thân tuyệt mỹ thế kia. Và ta cũng chẳng có ý định đánh đổi tính mạng ta lấy một đêm vui với nàng như cái gã ngu xuẩn kia.”
“Chỉ  duy nhất điều kiện ấy, ngươi mới được ta trao cho  hạnh phúc  một đêm ,ngoài ra bất kỳ sức mạnh nào cũng chẳng cưỡng ép được ta đâu, ngươi biết đấy, ngay cái chết ta đâu có sợ,…
 “Đúng,nàng không sợ cái chết , nhưng nàng sẽ sợ một cái khác: sự cô độc…”.
 Nàng nhớ lại không sót một lời, ngay cả cái giọng trần trầm, sang sảng của gã. Rồi thì nàng thấy cả đôi mắt say đắm của gã mờ dại đi trước những đường cong uốn lượn trên thân thể nàng. Bản năng đàn bà ngay lúc đó đã cho nàng linh cảm gã đang chết mệt vì nàng nhưng nàng đâu có thèm để tâm. Bây giờ nhớ lại nàng thấy vui mừng vì toàn bộ trò chơi giam hãm gã đang bày đặt ra một cách công phu rốt cuộc rồi cũng chỉ nhằm chiếm đoạt thân thể nàng mà không cần phải đánh đổi tính mạng.
Chà, điều đó quá dễ, thậm chí lúc này nàng đang cảm thấy cần gã nữa kia, nàng sẵn sàng buông thả trong vòng tay của gã để giết chết cái nỗi đơn độc này đi. “Ta chấp nhận… ta chấp nhận không cần ngươi đổi mạng”. Nàng kêu to lên hy vọng lời đầu hàng ấy lọt được vào tai gã. Tuy nhiên vẫn như mọi khi, mọi tiếng động đều thoát ra ngoài chấn song, tan loãng vào bầu trời im lìm, nàng chẳng nghe thấy bất kỳ hồi âm nào ngay cả khi nàng gào lên từ trên giường, trong toilette, ngoài cửa sổ…
Thức giấc trong đêm, nàng lại gào lên lượt nữa để rồi ngủ thiếp đi với hy vọng sáng mai sẽ xảy ra điều gì khác , khác những ngày tròn đều, giống hệt như xâu chuỗi bao quanh cổ. Quả nhiên sáng hôm sau vừa thức giấc nàng đã cảm thấy một sự đổi thay nào đó, cái gì nhỉ? Vẫn món ăn quen thuộc đầu giường, vẫn chiếc gương hôm qua, a kia rồi … một cái bàn phấn lộng lẫy mới kê trong góc.
 Nàng nhảy vội xuống đất chạy tới, trời ơi, không thiếu một thứ gì cho  người phụ nữ phụ nữ, từ kem xoa mặt tới chì kẻ mắt từ bình xịt dầu thơm tới hộp phấn đủ màu. Đúng, gã đã nghe thấy lời kêu gào chấp thuận của nàng và mang tới những thứ đắt tiền này sửa soạn cho một đêm vui đây,. Cũng được, cũng được, miễn cứu lấy sắc đẹp làm gì mình cũng chịu hết.
Nàng bỏ cả ăn sáng, ngồi trước gương mải miết trang điểm với niềm say mê của kẻ sáng tạo, với đôi tay điêu luyện của nhà nghệ sĩ. Đặt cục son sau cùng xuống, ngắm mình lần nữa, nàng thầm reo lên thán phục, tuyệt sắc, thật tuyệt sắc, gã bịt mặt nhận xét về ta quả là rất đúng, đấy, chỉ một lớp phấn nhẹ mấy nếp nhăn đã lặn mất, còn những sợi tóc trắng khốn kiếp bôi đen và cuộn kín thế trong lọn tóc, ngay đến chính ta cũng chẳng nhận ra. Nàng sung sướng chọn một váy ngủ thật mỏng khoác nhẹ lên người, quay vài vòng trước gương rồi mới leo lên giường loay hoay chọn một thế nằm tuyệt diệu nhất. Được rồi, được rồi, ngay lúc  này gã xuất hiện chắc chắn gã quỳ xuống dưới chân nàng như một con chiên quỳ trước Thượng Đế. Ta sẽ giữ đúng lòi hứa tha mạng cho gã nhưng nhất định ta sẽ biến gã thành một tên nô lệ, phải, một tên nô lệ hèn mọn, dễ sai bảo nhất.
Nàng lim dim tưởng tượng tới phút gã bịt mặt xuất hiện, không biết gương mặt gã ra sao, nhưng bằng vào đôi mắt, thân hình và giọng nói, nàng đoán rằng gã không xấu trai, có khi ngược lại là khác.
Suốt ngày hôm đó nỗi bồn chồn chờ đợi hành hạ nàng còn kinh khủng hơn cả sự cô độc mọi ngày, một tiếng gió, một tiếng dép rơi chính mình tạo ra cũng đủ mạnh đập vào con tim nảy thon thót. Trừ những lúc ăn uống, trang điểm lại, nàng cứ nằm mãi trên giường trong tư thế đã chọn sẵn sàng chờ gã xuất hiện bất thình lình. Nàng cứ nhìn đăm đăm vào cái nắp mở xuống tầng dưới, mong mỏi nó sẽ được nhấc lên để từ đó xuất hiện gã đàn ông lần đầu tiên trong đời nàng chờ đợi đến cháy ruột gan.
Buổi chiều qua đi bóng tối tràn qua chấn song càng kéo căng thêm những sợi thần kinh, không, nhất định gã  phải tới , chỉ lát nữa, lát nữa thôi nàng sẽ bóp chết cái sự cô độc này bằng đôi vòng tay trần tuyệt mỹ ghì xiết lấy thân hình run rẩy của gã.
Bóng tối mỗi lúc thêm dày đặc, nàng với tay bật ngọn đèn ngủ toả mờ trên mặt giường. Tuyệt diệu, khi gã xuất hiện ở góc đằng kia, gã phải đứng tim vì cảnh thiên đường nơi hạ giới. Đêm càng sâu, niềm tin của nàng càng vơi hụt trong căn phòng lặng lẽ trôi vào im vắng. Tuyệt vọng, nàng thét lên : Ta chấp nhận … không cần ngươi đổi mạng…. Ta chấp nhận…”

                                       *
                                   *     *
Thằng khốn kiếp, hành hạ đàn bà đến thế là cùng gã bực dọc đứng dậy, đẩy mạnh ghế vào gầm bàn, tuy nhiên cái cớ chính để gã tạm rời chồng bản thảo dịch lại là đã tới giờ đi gặp công an theo “thư mời”. Khỏi kiêng cữ, gã chọn bộ đồ màu sáng nhất, thầm nghĩ nếu ra đường gặp gái càng tốt, cho xui luôn thể. Thế nhưng lão gácdan đã đứng đón gã ngay cửa với nụ cười kính nể.
“Cậu lên đồn gặp công an ? “
“Chính thế, bác có cần tôi nhắn gì không?”
“ Không không, tôi nhắc cậu nhớ … nhớ một điều tôi dặn bữa trước. “
Gã nhìn lão chăm chú.
“ Bác dặn gì vậy? “
“A … chuyện vặt cậu cư nói từ trước nay cậu chẳng có bạn bè , khách khứa nào lui tới hết. Như thế có lợi cho cậu hơn. “
“Cho cả bác nữa chớ?”
 Lão xanh mặt :
.” Tôi thì… dính dáng gì chuyện đó.’
 Gã cười nhạt :
“ Có chớ, dính dáng thế nào thì bác phải biết chớ? “
“  Hắn … hắn kể với cậu phải không. “
Lão lắp bắp, hoảng sợ làm gã hiểu ra, ghê gớm thật, hóa ra tên giả hành khất đã mua được cả lão vào băng rồi. Thôi kệ các người, muốn âm mưu gì cũng mặc, tớ cũng chẳng còn được bao lăm trên cõi thế gian này phải vui chơi, cười cợt, phải  yêu thương đã đời rồi thì bái bai các vị. Gã cười toét :
“Mai lên tôi uống rượu nữa nhé, lần này tôi phải mua cả ký thịt chó đãi bác ăn ói ra thì thôi.”
“ Sao lại thế, sao lại thế, lần này tôi phải mời cậu chớ. Cậu cứ đi đi … cứ thế, cứ thế nhé. “
Gã hăm hở đi trên phố, sung sướng nhớ lại tiếng còi xe công an rú  inh ỏi ba tháng trước đây khi đưa gã về Sở. Lúc đó lão gácdan nhìn gã đầy khinh rẻ, loang loáng những con mắt tò mò hai bên phố, gã co rúm người giữa hai ông công an  trong cảm giác phạm tội bị bắt giữ.
Lạ thực, rõ ràng chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao, ấy thế mà mình cảm thấy mình có tội thật mới kỳ chớ. A ha, lần này thì không nhé, cũng lên đồn đây nhưng mà để “làm việc” theo “thư mời” chứ không phải bắt bớ đâu nhé. Gã chợt đưa mắt nhìn quanh xem có ai theo dõi không, nhưng mẹ kiếp, mình có tội gì đâu mà theo dõi, hoá ra bệnh thần hồn nhát thần tính đã nhiễm thành thói quen rồi có chết không? Từ nay phải bỏ cái đó đi mà ngắm phố chứ, đấy, như cô nàng kia, vắt véo sau chiếc CUB phô phang nguyên bộ giò ra ngoài váy ngắn , kia nữa mấy tà áo nữ sinh gợi nhớ ngày tựu trường. Thôi nhé, cho qua luôn với đủ các thứ lá thu, gió thu, mưa thu, sương thu ở trên đời.
                            (còn tiếp)


Tagged

0 nhận xét