Open top menu
Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012


                                      
                                     (tiếp theo và hết)

 Tôi kín đáo bịt tai , cố không cho câu chuyện rôm rả lọt vào đầu. Tuy nhiên, nó vẫn gợi nhớ tới buổi tối cuối cùng Bình chở tôi đi sắm đồ trước ngày anh đi, chiếc xe cấp cứu hai lần chạy qua mặt và tôi đã lầm lẫn khi tưởng cô gái nằm trên xe ấy là tôi, không phải, hóa ra chính là anh, chính anh. Nước mắt chợt giàn giụa, tôi phải cố kìm những tiếng nức nở, rất may, trời tối mịt trong xe không ai nhận ra. Phía trước, Điền bật lửa châm thuốc, rít đỏ lên, đưa cho anh lái:
      - Sắp tới cầu Cheo Leo chưa?
      - Sắp rồi, chục kilômét nữa thôi.
      - Tới đó, cậu dừng lại một lát.
      Tôi sắp ngủ ngon theo bà hành chính lúc này đã ngáy ngon lành, câu chuyện hai người nói phía trước trở nên xa lắc lơ. Tôi thấy như đang trong căn phòng chật hẹp con tàu vũ trụ đang lao vun vút trong không gian xa xôi. Khuôn mặt như nặn bằng sáp của nhà thơ X. đang hé mắt nhìn tôi thều thào: “bon voyage...bon voyage...”. Tôi định thần, hóa ra không phải ông cụ X. mà chính chồng tôi đấy, anh sắp đi rất xa. Và rồi tôi lại nhận ra chẳng phải trong con tàu vũ trụ nào mà trong buồng tắm quen thuộc của tôi, gương mặt Bình biến đâu mất, chỉ còn lại đôi mắt anh nhìn trộm qua khe cửa. “Thôi bố...” tôi quát lên, đầu đập vào thành xe đau điếng, tỉnh cả ngủ khi xe hãm đột ngột.
      Điền mở cửa, nhảy xuống bảo tôi:
      - Cầu Cheo Leo đây rồi, ta xuống  coi chút đi, Bình bị ngã ở đây đấy.
      Tôi co người lại, có cần phải đến tận nơi thảm kịch đã xảy ra ? Tuy vậy, tôi chẳng còn biết làm gì hơn là lẳng lặng bước xuống đất, giấc mơ ban nãy vẫn còn  ám ảnh, tôi bàng hoàng theo Điền trên con đường xám mờ trong ánh trăng. Không bao lâu sau, tôi đã đứng trên mặt cầu, chiều sâu chóng mặt, tôi thấy con sông bên dưới quặn mình như một con trăn khổng lồ.
      Gió từ bên dưới thổi lộng làm tôi xây xẩm, liệu ngã xuống đó như Bình được không? Tại sao anh bỏ tôi và căn phòng ấm cúng để tới đây, đâm đầu xuống vực thẳm kia? Từ nay, chẳng bao giờ tôi giám tự nhận đã hiểu hết một con người, cho dù người đó là chồng tôi .
      - Chiếc cầu này bị sức ép của bom trong chiến tranh nên yếu lắm rồi. Anh Bình nhận nhiệm vụ thiết kế sửa chữa lại...
      Điền giảng giải và chỉ cho tôi những chỗ Bình đã leo trèo, những thanh sắt nhô ra mà anh va phải trước khi rơi xuống nước. Tôi rùng mình như nhìn thấy anh đứng dưới đó, đang ngước lên nhìn tôi, mỉm cười. “Nhớ giữ gìn sức khỏe, nếu có tin mừng, điện ngay cho anh. Anh linh cảm, sau đêm qua, mình sẽ... có con”. Lời anh nói cuối cùng không hiểu sao lại vang lên trong tôi. Anh linh cảm về sự sống chính xác thế, riêng cái chết của chính mình anh lại hoàn toàn không cảm thấy. Tôi xóa ngay ý nghĩ đó để còn bám được vào đôi chút hy vọng.
      - Tại sao anh Bình không đeo dây phòng hộ?
      Điền trả lời:
      - Trong trường hợp này không ai đeo cả, trừ những người thợ hàn, thợ sắt làm việc trên đỉnh dầm cầu.
      Bình vốn là người cẩn thận, tự tin và sáng suốt, vậy vì sao rủi ro lại xảy ra, anh trượt chân có phải do một “cái hích” vô tình của định mệnh không? Tôi lại nhìn xuống phía dưới, không còn hình ảnh anh ngước lên cười nữa, cứ như là nó đã nuốt đi bởi chiều sâu chóng mặt kia.
       Điền nói tiềp:
      - Bình ngã vào cuối giờ chiều, cũng may biết bơi, lại rất khỏe nên thoát được vào bờ. Chỉ tiếc mãi tối xe cấp cứu bệnh viện tỉnh mới xuống tới nơi. Người bị toác mấy chỗ ở phần mềm, chỉ có trên đầu ...
      Tôi lùi xa lại sau Điền để khỏi phải nghe nốt những lời anh diễn tả khiến tôi kinh sợ như bao lần trên tivi người ta chiếu những cảnh dao súng hãi hùng. Không, tôi còn hy vọng cho dù linh cảm báo rất gở, bởi vậy tôi không muốn nghe Điền nói nữa, cũng không muốn lao tới chỗ Bình chứng kiến  kết cục tuyệt vọng.  
      Tôi lê bước khỏi “chiếc cầu thực” của anh. Chao ôi, để được sống cho đúng với thôi thúc bên trong, cái giá phải trả cho ngọn lửa ấy thật thảm khốc.
      Chiếc xe tiếp tục chạy, rọi hai luồng sáng vào bóng đêm phía trước. Điều gì chờ tôi ở đó tôi đã lờ mờ cảm thấy tuy tôi vẫn gan lì không chịu đón nhận . Hy vọng được cố nuôi trong tôi cũng mờ nhạt chẳng kém gì một ngôi sao thoi thóp trên nền trời tối kia. Có điều chắc chắn: chưa bao giờ tôi yêu anh như bây giờ, người chồng mà tôi vẫn rẻ rúng, bởn cợt, hành hạ. Anh giống như cuộc “đời thường”, sáng, trưa, chiều, tối chẳng có gì mới lạ. Thế rồi bỗng dưng một đứt gãy xảy ra, trong cái “đời thường” ấy, tôi nhận ra những vỉa quặng quý ẩn sâu trong tâm hồn con người. Nếu có một phép màu nào làm anh sống lại , tôi sẽ yêu anh như yêu người đàn ông duy nhất, không ai thay thế , kể cả Biên Cương, cả Hoàng Minh, cả bất kỳ ai.
      Điền lại đốt một điếu thuốc và căng mắt nhìn con đường phía trước. Những giây phút cuối cùng kéo căng thần kinh làm tôi đau tức ở ngực. Chiếc xe đã đi vào thị trấn thưa thớt những ngọn đèn ngái ngủ đứng bên dãy phố vắng người.
      Điền chỉ tay ra trước, reo lên:
      - Bệnh viện tỉnh đấy.
      Bà hành chính đã tỉnh ngủ, líu ríu sửa soạn gói bọc khi xe chạy vào sân rải sỏi và đỗ ngay trước Phòng cấp cứu. Bà nhảy xuống trước, chạy vào hỏi han một người mặc áo trắng rồi lại trở ra lôi tay tôi đi. Tôi lập cập theo bà và đến giữa hành lang, một chiếc xe băng ca đang đẩy tới, trên đó, một người đàn ông nằm đắp mảnh vải trắng loang lổ máu làm tôi dừng lại, bủn rủn.
      - Không phải, nhầm rồi, quẹo lối này.
      Bà hành chính hỏi thăm cô đẩy xe, kêu to lên rồi lại lôi tay tôi đi. Dường như tôi không còn nhìn, nghe thấy gì cho tới khi bị đẩy vào căn phòng mờ mờ ánh sáng, xung quanh chất đầy máy móc. Tôi rụt rè đi tới chiếc giường kê trong góc, trên đó một người nằm, đầu cuốn băng, xung quanh cắm kim nối với các ống cao su, thân thể chìm khuất dưới chăn vải trắng. Tôi sợ hãi nhìn gương mặt chỉ lộ ra một nửa với đôi mắt nhắm nghiền, trời ơi, Bình đấy ư? Tôi lùi trở lại, nhưng một người mặc đồ trắng đã ấn tôi xuống cái ghế đầu giường, thì thào vào tai những điều cấm kỵ: không được nói to, không được động vào người nạn nhân, không được...Tai ù lên như có cơn lốc khoan xoáy, tôi cứ gật đầu chẳng hiểu người đó còn nói những gì và khi nhận ra chỉ còn lại một mình tôi kêu lên thảng thốt:
      - Anh Bình, anh Bình ...
      Tiếng của tôi rơi mất vào đâu đó, mi mắt của anh không mảy may động đậy, tôi tự nhủ phải kiên nhẫn chờ đợi, thế nào rồi nó cũng mở ra nhìn tôi. Từng giọt, từng giọt một, chất lỏng trong chiếc chai treo đầu giường vẫn thong thả rơi vào cơ thể anh làm tăng thêm hy vọng của tôi. Chừng nào nó rơi đủ để anh tỉnh dậy?
      Tôi nhìn bàn tay anh nằm duỗi trên nền vải trắng. Nó gầy guộc, bất động, xa lạ như của một người đàn ông khác chứ không phải bàn tay chồng đã từng âu yếm, vuốt ve. Tôi cúi xuống gần anh và chợt hoảng sợ khi một mùi gì đó vừa thoảng qua mũi, tôi rất biết cái mùi đó, mùi nhà thơ X. khi sắp chết, mùi đám tang, mùi tử khí.
      Tuy nhiên tôi vẫn nhẫn nại chờ đợi. Ngoài cửa sổ bóng đêm đã nhạt hẳn, chuyển sang màu trắng nhờ. Bất chợt, tôi thấy những ngón tay anh hình như động đậy, đúng như vậy, chúng đang từ từ co lại rồi lại thong thả ruỗi ra. Chiếc chai treo đầu giường đã cạn đi một nửa, lần đầu tiên trong đời, tôi thầm khấn trời phật, phù hộ độ trì cho anh vượt qua được cơn hiểm nghèo.
      - Anh Bình, anh Bình ...
      Tôi gọi khe khẽ và run bắn lên khi mí mắt anh hơi rung rồi lại bất động như cũ. Hình như có tiếng chân người bước nhẹ sau lưng tôi.
      - Chưa chảy hết kia à?
      Tôi hiểu cô y tá đã vào, nhìn chiếc chai treo đầu giường rồi lại trở ra. Tuy nhiên lúc này, toàn bộ sự chú ý của tôi đặt hết lên gương mặt anh, chờ đợi. Sự bất động kéo dài của anh làm tôi bỗng nghi hoặc, có thể tôi đã hoa mắt nhìn nhầm, phải chăng anh chưa hề động đậy chút nào?
      Thế rồi, vào lúc mờ sáng, ngoài sự chờ đợi của tôi, bất chợt đôi mắt anh mở ra nhìn tôi với vẻ xa vắng.
      Tôi gọi cuống quýt:
      - Anh Bình, anh Bình, anh có nhận ra em không? Vân đây...
      Hình như khóe miệng anh có chuyển động cơ giới nào đó như là nụ cười, nó tạo ra một vẻ thơ dại thoáng qua trên gương mặt đã xám lại. Đôi mắt anh trợn lên và dừng sững. Nó không còn khép vào được nữa. Tôi xô tới ôm cứng lấy thân thể anh, òa khóc. Loáng thoáng có tiếng người lao xao, tiếng chân chạy vội vã và rồi có rất nhiều bàn tay nắm lấy tôi gỡ ra khỏi anh. Khi chiếc xe cáng người ta khiêng anh lên đó được đẩy đi, tôi rơi xuống một chiều sâu hun hút, ở dưới đó, một con trăn khổng lồ đang vặn mình.
      Trời ơi, chẳng  phải người con gái nào khác, chính anh, chính anh đã ra đi vào lúc mờ sáng...
                                              
                                              HẾT

      NT   

Tagged

0 nhận xét