Open top menu
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

                  (tiếp theo)



Bác Ba Phi lên tiếng :
“ Không được ..không cho quân đội lên thuyền, mai mốt nước rút thằng Trung Quốc  sang cướp đất thì sao ?”
“Lão già” cười lớn:
“ Ha ha…bác ba Phi cũng lo lắng đến vận mệnh đất nước kià ? Lâu nay tôi cứ ngỡ bác “mắc kê nô” – mặc kệ nó muốn ra sao thì ra …”
Bác Ba Phi cười cười :
“ Thì tôi vẫn y vậy, có gì khác đâu ? Mình là phận phó thường dân , việc đại sự quốc gia thôi cứ để mấy ông lớn lo với nhau cho khoẻ cái thân mình…”
Chị Kelly Thi bật cười :
“ Đúng là bắt không được tha làm phép…bác là dân thường dù có muốn tham gia vào đại sự quốc gia mấy cha cũng không cho …bác cứ liều thò đại tay vào lập tức bị chặt liền…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Chị nói thế nào ấy chớ, ở nhà tôi coi tivi vẫn thường thấy mấy cha lên đài kêu gọi nhân dân đóng góp vào dự thảo hiến pháp kìa …”
“Lão già” cười :
“ Bác cũng tin vào cái trò bịp ấy à…”
Bác Ba Phi :
“ Không tin sao được, hồi ở nhà tôi cũng được ấp mời dự một buổi góp ý cho hiến pháp mà…”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Vậy bác còn nhớ hiến pháp nói gì không ?”
Bác Ba Phi lắc đầu quày quạy :
“ Cứ nghe mấy ông cán bộ ấp đọc hết các giấy tờ cũng đã ù cả tai rồi sao mà nhớ ?”
“ Lão già” nhắc :
“ Thì quay đi quay lại có nhiêu đó thôi gì mà không nhớ. Này nhé, điều 4  Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo tuyệt đối xã hội Việt Nam, đưa dân ta theo con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội , con đường duy nhất bác Hồ đã chọn cho nhân dân ta…đúng vậy không ?”
Bác Ba Phi gật lia lịa :
“ Đúng đúng…đúng y vậy đó…mà sao ông ở bên này biết rành quá vậy …rành còn hơn cả người trong nước nữa kìa…”
“ Lão già” cười  lớn :
“ Thì cứ mở tivi Việt Nam ra là nghe ra rả có nhiêu đó thôi  sao mà không nhớ…”
Chị Kelly Thi lên tiếng :
“ Bác được mời họp vậy có đóng góp ý kiến nào không ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Thì tôi đã nói rồi…nghe mấy cha đọc đã ù cả tai, hoa cả mắt rồi, còn biết gì mà góp ý…Thôi cứ để trên người ta lo tuốt luốt cho mình nhẹ xác…”
“Lão già “ cười cười :
“ Đó…đó chính là tâm lý dân tộc ngày nay đấy. Mà tôi nói thật…nếu có góp ý thì bác có dám nói tôi không đồng ý đi theo con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội vì cứ phải xếp hàng cả ngày như hồi mấy ông mới vô Sàigòn…bác có dám phát biểu  vậy không ? Phát biểu vậy nó còng tay bác liền…đúng không ?”
Bác Ba Phi gật gật :
“ Chết chết …góp gì thì góp…giả tỉ như góp các đồng chí uỷ ban xã chưa quyết liệt chỉ đạo phong trào xây dựng ấp văn hoá hoặc là  phong trào học tập theo gương bác Hồ vĩ đại ở ấp ta chưa thật sôi nổi…đó góp ý vậy thì được…còn nói như  “lão già” đây đòi góp ý không đi theo con đường bác Hồ đã chọn là xây dựng chủ nghĩa xã hội thì có mà chết…chết…mấy ông cựu chiến binh sẽ kéo tới nhà tôi hỏi thăm liền…”
“Lão già” cười lớn :
“ Bác Ba Phi nói đúng đấy.  Bây giờ ai dám nói ngược lại chủ trương chính sách của Đảng chính phủ lập tức cựu chiến binh với đám lưu manh đầu đường xó chợ kéo tới chật nhà gây sự liền, đám này Đảng và Nhà nước gọi là “quần chúng tự phát “ đó. Kiểu như trước đây “quần chúng tự phát” kéo tới nhà ông Phạm Hồng Sơn hỏi tội sao dám viết bài đòi đa nguyên đa Đảng đó…”
Chị Kelly Thi xua xua tay ;
“ Thôi thôi dẹp chuyện đó…bàn tiếp cái vụ đưa ai lên thuyền Noah của Việt Nam khi biến đổi khí hậu gây đại hồng thuỷ đi…”
“ Lão già” gật gật :
“ Thôi được rồi…tôi đồng ý với bác Ba Phi nên đưa một anh bộ đội lên thuyền để sau này còn ngăn thằng Tàu không sang xâm chiếm nước ta …”
Chị Kelly Thi bật cười :
“ Cái lúc đó trời đất mênh mông…sông núi đảo lộn…biên giới lãnh thổ xoá nhoà…biết đâu là đất tàu đâu là đất ta nữa mà lo thằng tàu nó xâm lược ?”
“ Lão già” xuê xoa :
“ Vậy thì được rồi…ta cứ cho lên thuyền anh bộ đội…biên phòng vậy …Đúng rồi…bộ đội biên phòng suốt ngày nằm ở biên giới nên nhớ rõ chỗ nào đất tàu, chỗ nào đất ta để mà bảo vệ lãnh thổ…”
Chị Kelly Thi vỗ tay :
“ Vậy là xong mục chọn người rồi, giờ đến mục chọn vật và con vật. Đưa con gì, cái gì lên thuyền đây ?”
“Lão già “ cười cười :
“ Ngày xưa ông Noah đưa lên nào voi, nào hươu cao cổ , nào ngựa, rồi rùa, chim câu lẫn quạ nữa…còn ta bây giờ lấy đâu ra hươu cao cổ với rùa…dân nhậunó cho lên đĩa cả rồi…”
Chị Kelly Thi chợt reo lên :
“ Được rồi…được rồi…tôi nhớ ra rồi…việc này phải hỏi ý kiến đồng chí Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh . Chả là ngày xưa  đi vi hành xuống địa phương, tới tỉnh nào đồng chí Nông Đức Mạnh cũng hỏi thế mạnh của tỉnh ta là “cây gì”, “con gì”. Ta cứ theo ý kiến đồng chí Nông Đức Mạnh đưa hết “thế mạnh” ấy xuống thuyền là OK rồi…”
“Lão già” cười lớn :
“ Nếu vậy thì phải đưa xuống thuyền con “cave” và cây vàng “4 số 9” rồi….”
Bác Ba Phi cau mặt :
“ Rõ chuyện tầm phào…đã đi trốn đại hồng thuỷ có ai còn muốn chơi gái  nữa. Rồi cả vàng 4 số 9 chợ  búa đâu mà tiêu ?”
“Lão già” chịu thua :
“ Nói giỡn chơi thôi.Ai lại đưa “cave” với vàng xuống con thuyền Noah của dân tộc bao giờ,. Nhưng có điều muốn đưa gì thì đưa nhưng nhất thiết ưu tiên số 1 phải là…”
Chị Kelly Thi cướp lời :
“ Lại rượu chứ gì ? Thôi đi ông, người Việt Nam sống sót sau trậnhồng thuỷ là  tuyệt đối không có uống rượu đâu đấy …”
Bác Ba Phi lo lắng :
“ Không được…không được …15 quý vị trong Bộ chính trị , 160 quý vị Uỷ viên trung ương Đảng ngày nào cũng tiệc tùng , đãi đằng, ngày nào cũng nốc rượu tây cả chục triệu một chai lận, giờ không có rượu cho mấy chả  chịu sao thấu ?”
“Lão già” bật cười :
“ Có lý…bác Ba Phi nói vậy rất có lý nhưng rượu chưa phải thứ ưu tiên số 1. Tôi muốn hỏi hai vị mặt hàng gì cần đưa xuống thuyền trước tiên…”
Bác ba Phi nhanh nhẩu :
“ Lúa giống chứ gì ? Phải rồi, nước rút thì phải cấp tốc trồng lúa ngay không thì chết đói…”
“Lão già” lắc đầu :
“ Hạt giống lúa cũng cần nhưng chưa phải số 1…”
Chị Kelly Thi đoán :
“ Vậy là cái xe hơi đúng không ? Phải có xe hơi để chuyên chở các quý vị lãnh đạo Đảng chớ ?Không thì họ di chuyển bằng gì ?”
“ Lão già “ cười hềnh hệch :
” Ô tô cũng cần nhưng chưa phải cái cần nhất…”
Bác Ba Phi lại đoán :
“ Nếu vậy chắc là cái điện thoại di động ? Đúng rồi, có điện thoại di động các quý vị lãnh đạo Đảng mới liên lạc được với nhau để mà tái thiết đất nước sau cơn hồng thuỷ chớ ?”
“Lão già” lắc đầu cười hềnh hệch :
“ Không không….điện thoại di động cũng là cái thiết yếu nhưng chưa phải cái số 1…”
Chị Kelly Thi đoán :
“ Vậy chắc là cái “còm-piu-tơ” rồi đúng không ?”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Mang cái đó xuống làm gì ? Cứ nhìn những người dự định đưa xuống thuyền liệu có ai sử dụng được cái máy đó…”
“ Lão già” cười  phá :
“ Bác Ba Phi nói đúng đó. Cứ nhìn vào thành phần xuống thuyền toàn là Bộ chính trị với Trung ương Đảng, liệu có mấy ông biết sử dụng “com-piu-tơ”. Còn lại công nhân với nông dân cả đời có biết cái bàn phím là cái gì . Mang “com-piu-tơ” xuống tổ nặng thuyền, trước sau cũng vứt …”
Đến lượt bác Ba Phi đoán :
“ Tôi biết rồi…phải mang một thứ xuống thuyền không thì mai sau mai một mất…”
Chị Kelly Thi cười cười :
“ Chắc bác muốn nói bộ quần áo bà ba, đặc sản của Nam Bộ chứ gì ?”
Bác Ba Phi lắc quày  quạy :
“ Không không …không phải bộ bà ba…mà chính là…mẻ ?”
Chị Kelly Thi kinh ngạc :
“ Bác nói gì kỳ vậy ? Mẻ ấy à ? Người Bắc hay dùng mẻ nấu canh cá dấm ấy à ?”
“Lão già” gật gù :
 “ Có lý…mẻ cũng là một sản vật đặc biệt. Không có mẻ thì sao nấu được giả cày, canh rấm cá.  Đúng đúng, mang mẻ xuống thuyền để mai sau còn nấu các món quốc hồn quốc uý…”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“  Không phải để nấu giả cày, dấm cá mà là để chấm thịt trâu luộc…Ở quê tôi dân nhậu khoái nhất món này…”
Chị Kelly Thi kêu lên :
“ Oh My God…con trâu phải để kéo cày chứ ? Mang luộc chấm mẻ lấy gì mà cày ruộng ?”
Bác Ba Phi cười hềnh hệch :
“ Ở quê tôi trâu lên đĩa hết rồi. Nhất vùng Thốt Nốt. Ai về đó mà chưa dùng  qua món thịt trâu chấm mẻ thì coi như chưa đến đó…”
“Lão già” xua xua tay :
“ Thôi thôi không bàn tới những thứ lặt vặt ấy nữa…Tôi muốn nói tới cái tối cần thiết, quan trọng nhất trong các thứ quan trọng kia…”
Chị Kelly Thi sốt ruột :
“ Cái gì mà quan trọng ghê gớm quá vậy ?”
“Lão già” cười hềnh hệch :
“ Thì…hài cốt…bác Hồ chứ còn gì nữa ? Chạy trốn hết cả xuống thuyền để hài cốt bác Hồ lại ngập trong cơn hồng thuỷ thì còn gì là Đảng ta nữa ?”
Chị Kelly Thi vỗ tay, reo lên :
“ Đúng đúng…con thuyền Noah của Việt Nam nhất định phải mang theo hài cốt bác Hồ và cả Bộ tư lệnh bảo vệ lăng bác nữa chớ ?”
“ Lão già” thất kinh :
“ Oi trời trời…đưa cả Bộ tư lệnh bảo vệ lăng xuống thuyền thì phải đóng thêm cả chục con thuyền Noah nữa may ra mới  chở nổi…”
Chị Kelly Thi cười  cười :
“ Ừ nhỉ…chỗ đâu mà chứa nổi cả Bộ tư lệnh vậy. Thôi thì cứ giao hài cốt Bác cho 15 đồng chí trong Bộ chính trị thay nhau ôm giữ là chắc ăn nhất…”
“ Lão già” cười  to:
“ Chưa chắc đâu ạ…lúc đó ông nào ông nấy vali lớn va li nhỏ, nào vàng, nhẫn, hột xoàn, bụng dạ đâu mà lo ôm hài cốt bác Hồ. Giao cho mấy ông giữ , lại sợ có khi mấy ông liệng xuống nước cũng nên…”
Bác Ba Phi cau mặt :
“ Sao các vị cứ nghĩ xấu cho mấy ông lãnh đạo vậy. Hài cốt bác Hồ là linh hồn, là vật tối linh thiêng của đảng , đời nào mấy ông ấy dám vứt xuống nước. Cùng lắm khi thuyền nặng quá thì mấy ổng vứt hết va li đựng vàng bạc, hột xoàn đi chứ có đời nào dám vứt hài cốt bác Hồ…”
‘ Lão già” phá ra cười :
“ Ha ha…. Hãy đợi đấy…”
“ Chị Kelly Thi” xua xua tay :
“Thôi thôi…kết thúc chọn lựa những thứ cần phải mang xuống con thuyền Noah của Việt nam khi có đại hồng thuỷ do biến đổi khí hậu được chưa ? Hai bác thử nhớ coi còn cần mang theo cái gì nữa không ?”
“ Lão già” chợt nhớ ra, vỗ trán :
“ Chết chết …suýt nữa thì quên…Mang bao nhiêu thứ xuống thuyền mà quên mất …cái cờ. Mai kia nước rút, đổ bộ xuống vùng đất nào thì cắm cờ mà xí phần lãnh thổ chớ ?”
Chị Kelly Thi gật gật :
“ Cờ thì phải mang theo xuống thuyền rồi. Có điều là mang theo cờ vàng ba sọc đỏ hay là cờ đỏ sao vàng đây ?”
“ Lão già” cười rinh rích :
“ Tất nhiên là cờ đỏ sao vàng rồi. Mang cờ vàng ba sọc xuống thuyền để Bộ chính trị với Ban chấp hành trung ương bỏ thuyền lên bờ hết cả à ?”
Chị Kelly Thi cười  phá :
“ Không dám bỏ thuyền lên bờ đâu ạ. Cái lúc đó nước dâng ầm ầm, ông nào ông nấy ôm chặt lấy thuyền chứ bụng dạ đâu mà nhìn thấy cờ vàng ba sọc lại nhảy khỏi thuyền bao giờ ? Còn lâu ạ…”
“lão già” đồng tình :
“ Chị nói đúng…vậy thôi ta không mang cờ vàng ba sọc đỏ và cũng chẳng mang cờ đỏ sao vàng xuống thuyền nữa. Cứ mang cờ búa liềm công nông xuống là chắc ăn nhất…chẳng có ông nào dám vứt xuống…”

                                (còn tiếp)




0 nhận xét