Open top menu
Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013



                         (tiếp theo)




Trái với sự dự đoán của Lầu, Thư lại tiếp nhận một cách rất sốt sắng và nồng nhiệt. Nàng reo lên như chính nàng đang làm chủ cái nguồn vui tuyệt diệu đó. Rồi nàng rối rít loan báo với mọi người chung quanh:
- Nè! Chị Lầu đẻ rồi. Đẻ con trai nữa mới mừng chớ.
Thái độ vồn vã ấy khiến Lầu thấy thiện cảm với Thư hơn. Gã nói:
- Cô sẽ vào thăm nó chớ?
- Vô chớ sao không. Mà điều phải đi mua cái gì đã. Nó đã có quần áo, tã lót gì chưa?
- Không thiếu gì hết. Cô vô thăm là quí rồi.
- Được mà. Để ghé chợ rồi tôi sẽ vô.
Lầu không kịp cám ơn gì nữa hết. Gã tất tả chạy về phía đồn Phi Mã. Trong khi ấy Thư nhìn theo mỉm cười, thân hình đưa đẩy. Từ hôm Hoanh đi rồi, nàng cảm thấy đời sống nhẹ nhõm và tự do như gió trời. Việc đầu tiên là Thư thay toàn bộ các đồ trang điểm phấn sáp của mình. Dầu sao, xài một thỏi son mới cũng vẫn hơn là thỏi son cũ đã mòn toẹt, nhoét nhòe. Mầu má hồng tại sao lại không đậm hơn mầu trước một chút nhỉ. Hãy trả cho Hoanh cái gì của gã. Và ta như cánh chim bay bổng trên vòm trời, ở đó sẽ được nhìn thấy biết bao nhiêu cảnh vừa mới, vừa lạ. Chỉ tiếc một điều, thanh niên ở đây bây giờ hiếm hoi quá. Những chàng trai trẻ đã ra đi hết, các khuôn mặt còn lại thì chỉ là những kẻ cằn cỗi, già nua. Đối tượng duy nhất mà Thư thấy ước ao bây giờ chỉ còn có một Chuẩn úy Dũng trong đồn Phi Mã. Nhưng Dũng lại thuộc loại người quá nhút nhát nghi kỵ. Hầu như trong những ngày sống ở đây, nhìn ai Dũng cũng có cảm giác như họ đã là V.C rồi. Bước ra khỏi đồn, bao giờ Dũmg cũng kéo mấy anh lính đi kèm theo. Trong quán nước, Dũng chọn chỗ ngồi an toàn nhất ở góc trong cùng. Trên xe lam, Dũng chỉ ngồi bên cạnh tài xế, sau khi đã buông lời đe dọa:
- Từ đây đến ngã ba cây gòn, cấm bác ngừng xe. Ngừng lại là tôi bắn bác trước đó!
Rút cục cặp mắt lạnh lùng, đôi môi quyến rũ, thân hình nở nang cân đối ấy chỉ còn linh động được trong trí tưởng tượng của Thư vào những hôm nàng trằn trọc mất ngủ. Nhiều hôm ngủ không được, Thư cởi quần áo ra dội ùm ùm ngoài bể nước. Chỉ những giây phút ấy Thư mới thấy Hoanh có lý nhiều phần khi gã từ bỏ cuộc sống chật hẹp ở đây để tìm đến một chân trời rộng rãi hơn. Nàng đem ý nghĩ dọn nhà lên tỉnh bàn với mẹ chồng. Bà chỉ cười chua chát:
- Lên tỉnh rồi làm gì ở trển?
- Mình buôn bán, làm ăn chớ. Chết dí ở cái xó này, rồi nghèo mạt rệp suốt đời, má ơi.
- Giầu nghèo gì trời đất nầy. Thôi, sống được ở nhà ngày nào hay ngày nấy.

- Nói như má thì vô cùng. Cái đó tùy má. Nhưng tôi đi thì má không cản chớ?
Bà cụ ngước lên nhìn Thư, một lát mới trả lời được:
- Việc của mầy thì mầy tính. Làm sao tao xía được vô.
Thư mỉm cười, hài lòng:
- À, đó là nói trước với má vậy thôi. Chớ tôi cũng chưa tính tới chuyện đó đâu. Để thằng Há về, tôi hỏi tình hình coi sao đã.
- Hừ, tính gì thì tính, chớ nó không dám vác mặt về đây nữa đâu.
- Sao má biết?
- Thì từ hồi đó tới giờ, nó sợ thằng Hoanh, đâu có dám bén mảng về.
- Bây giờ thì khác. Thế nào nó chẳng biết ảnh vô biệt kích rồi. Mà dầu sao thì nó cũng phải về thăm má chớ, cách mạng gì đâu mà lại bỏ cả mẹ già coi sao được.
Quả như lời Thư tiên đoán, ít lâu sau ngày Hoanh đi khỏi, một đêm thằng Há lại mò về. Lần này nó đứng nín thinh ngoài cửa sổ ghé mắt nhìn qua song cửa. Đêm về khuya, ngọn đèn leo lét không đủ soi sáng căn nhà rộng rãi âm u. Ở buồng trong, bà cụ ngủ mê mệt, tiếng ngáy đưa ra từng chập. Phía giường ngoài, Thư còn thao thức với với tờ tuần báo cũ nát mà nàng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Một chập sau, Há giơ tay gõ cửa nhè nhẹ. Nàng giật mình nhìn ra, lo lắng hỏi:
- Ai đó?
Há ngập ngừng:
- Tôi đây, chị Thư.
Thư đứng dậy, khêu to ngọn đèn rồi bước ra ngưỡng cửa. Cánh then gỗ được nhấc lên từ từ, rồi thân hình của thằng Há hiện ra chập chờn dưới ánh sáng leo lét. Thư mỉm cười:
- Chú Há đấy hả. Đi đâu khuya dữ vậy?
- Tôi về thăm nhà, có cho tôi vô không?
Thư lùi lại nhường chỗ cho nó:
- Vô chớ sao không. Nhà của chú mà.
- Đừng xạo! Cộng Sản như tôi, đồ bỏ mà.
- Ai biểu chú thế?
- Anh Hoanh chớ ai.
- Ui, ảnh đi rồi. Nhắc lại làm chi.
Há im lặng, ngắm Thư sỗ sàng từ đầu đến chân. Cái nhìn đó làm Thư bối rối, nàng vội nói:
- Kìa! Chú vô đi chứ. Bộ đứng đây hoài sao.
- Bả đâu?
- Má ngủ rồi.
- Tôi đói, chị còn gì ăn không?
- Còn cơm nguội với canh chua.

- Cha! Đem hâm nóng lên thì phải biết.
- Thì hâm nóng chớ sao. Dễ ợt mà.
- Vậy số dách chị rồi. Để tôi phụ với chị.
Vừa nói Há vừa nhấc cây đèn lên tay và đi xuống sân đất. Thư lặng lẽ theo sau. Trong chốc lát, ngọn lửa cháy hồng lên, tỏa một vùng ánh sáng chập chờn in trên vách bếp. Há ngồi dựa lưng vào chạn bát, hai chân duỗi dài. Nó vặn mình kêu răng rắc. Trong khi ấy Thư ngồi im lặng bên bếp lửa. Hơi nóng làm hai má của nàng mỗi lúc một đỏ hồng thêm. Mái tóc buông hờ hững xuống bờ vai. Một vài sợi dính nhếch nháp trên vầng trán thấp, và phẳng. Thư bận một chiếc áo lụa nâu, cắt kiểu, cánh tay ngắn tới nách, để lộ nước da mỡ màng của thiếu phụ đang ở độ nẩy nở, chín mùi.
Câu chuyện giữa hai người chỉ theo đà gióng một, được mấy tiếng rồi chẳng ai nói gì thêm. Chung quanh chỉ còn tiếng củi nổ tí tách, tiếng nước reo trong nồi canh cá và tiếng một vài con chuột chạy đâu đó trên xà bếp. Rồi bỗng nhiên Thư thấy nóng ở phía đằng sau gáy. Không quay lại nàng cũng biết thằng Há đã lén tới từ lúc nào. Hơi thở của nó mỗi lúc một giồn giập như át tiếng nước đang bắt đầu sôi. Rồi bàn tay của nó đặt lên vai Thư vuốt nhè nhẹ. Thư lắng nghe để phân biệt tiếng động ở nhà trên. Bốn bề thật êm ả như một đêm nào Thư đã cùng với Hoanh chia sẻ sự sung sướng, hồi hộp, lúc hai người gần gũi nhau lần đầu.
Bàn tay của thằng Há vẫn như những con rắn êm ái luồn quanh cổ nàng. Thư rùng mình một cái nhẹ rồi ném cây cời lửa vào giữa bếp. Thư thấy cánh tay của Há đỡ lấy giải tóc của mình như một cái gối êm. Nồi canh đã sôi lên, khiến chiếc vung bật mở và những dòng nước tuôn ra ở mép nồi rồi chẩy xuống nghe xèo xèo. Ánh lửa đảo lên một vài vòng rồi vụt thu bé lại. Căn bếp chìm trong bóng tối mênh mông. Thư thấy như mình đang bay bổng trong sự mênh mông tuyệt vời đó. Với Dũng. Anh ơi! Em khao khát được gần anh biết bao.


                                                              * *
                                                                *


Lúc Thư đến nhà hộ sinh thì Lầu cũng đã trở lại đấy từ bao giờ. Gã đang ngồi chiêm ngưỡng tác phẩm bằng xương, bằng thịt do chính gã tạo nên. Thằng bé đỏ hỏn, nét mặt nhăn nhúm, mái tóc óng mượt như những sợi nhung. Chị Lầu nằm thiêm thiếp ngủ trên tấm phản gỗ có trải nệm trắng đã ngả mầu ố vàng. Làn tóc rối bù. Nước da nhợt nhạt. Bầu không khí trong phòng phảng phất mùi thuốc nhà thương.
Thư mang đến cho chị Lầu một chục trứng gà, cho thằng bé năm hộp sữa và một cục xà bông thơm. Lầu cảm động, bối rối:

- Cô vô thăm cháu đủ rồi, mua chi nhiều cho tốn kém.
Thư vui vẻ:
- Ui! Cho cháu tôi chút đỉnh mà. Coi nào, thằng bé ngộ quá, giống bố như đúc phải không?
Lầu bẽn lẽn:
- Dạ, cũng chưa thấy gì mấy. Trẻ sơ sinh thì đứa nào cũng như đứa nấy.
- Tầm bậy nào. Cái mồm, cái mũi này không phải giống bố thì cứ chặt đầu tôi đi. Chà, có con khoái quá há. Tôi thèm muốn chết mà không có đấy.
Lầu định nói góp, nhưng sau nghĩ tới Hoanh đã đi rồi, gã lại im lặng. Gã nhìn Thư chú ý hơn. Bây giờ gã mới nhận ra cô nàng diêm dúa hơn trước rất nhiều. Mái tóc chải kỹ, mướt vì dầu thơm. Đôi lông mày tỉa, vẽ gọn gàng. Làn môi ướt mọng, thân hình nẩy nở, thơm tho trong bộ quần áo ủi thẳng nếp. Trông Thư quyến rũ và gợi cảm gấp bội hồi nàng còn con gái. Thấy gã đàn ông chăm chú nhìn mình kỹ quá, Thư có vẻ ngượng nghịu. Nàng nói lảng đi:
- Vợ đẻ thế này, anh cũng được phép nghỉ chớ?
- Dạ có. Bốn ngày.
- Ui! Bốn ngày lận. Coi bộ ông Chuẩn úy Dũng dễ chịu quá há.
- Đó là luật định mà. Ai cũng vậy hết, chả cứ.
- Nói vậy chớ, luật gì thì luật, cũng phải ăn thua ông xếp của mình. Còn viện cớ nhu cầu công tác thì thiếu gì.
- Cái đó thì đã hẳn. Mà điều ở đây thì dễ. Ông Chuẩn úy Dũng thương tôi lắm.
- Vậy hả. Thế mà tôi cứ nghĩ ổng khó lắm. Người gì mà lúc nào cũng lạnh như cục băng.
- Không có đâu. Đối với anh em binh sĩ , ổng rất tốt, ít có tác phong quan liêu như ông Trung úy trưởng đồn.
- A! Cái ông Trung úy ấy hả. Ổng già rồi nói làm gì. Tôi gặp ổng mấy lần, tôi cũng không có cảm tình.
- Mà điều ổng giỏi, nhiều kinh nghiệm tác chiến, đỡ lắm.
- Chắc giỏi thiệt hôn? Ngó bộ chớ, mấy bọn ở mé trỏng cũng tinh ma lắm đó nhé.
- Ui! Mấy thằng du kích xã chuột nhắt ăn thua gì. Trừ phi chúng nó đem chủ lực Miền về đây thì mới đáng ngại.
- Anh ngó thử coi, họ có dám về không?
- Cái đó thì không chắc, nhưng có thể lắm chứ. Mặt trận trên Phú Sơn mỗi ngày một nặng, cô không thấy sao?
- Ở trên đó nặng thì ở đây càng khoẻ chớ sao.
- Chắc gì. Quốc lộ số 1 này là cổ họng giao thông, vận tải, tiếp vận mà. Đồn Phi Mã trông nhỏ nhoi vậy chớ, tụi nó ham lắm đấy.
- Hèn chi mà tôi thấy hồi này rào trong, rào ngoài, ngó bộ phòng thủ dữ. Còn ông chuẩn úy Dũng thì thôi, khỏi nói, ổng làm như mấy thằng du kích nó ăn thịt đến nơi rồi.

Lầu bật cười:
- Có cẩn thận vẫn hơn chớ. Thời buổi này đâu có so được với như ngày xưa.
- Chắc ổng vợ con đùm đề rồi nên mới lo lắng thái quá vậy, phải không?
- Chưa đâu. Mà điều đã lo xa thì chả cứ phải có gia đình rồi mới lo xa. Như tôi đây, tôi vẫn vô trong ấp khơi khơi, đâu có ngán.
Thư buông một tiếng thở dài:
- Nói vậy chớ, cứ nên lo xa như ông chuẩn úy là hơn, anh à. Bọn họ không vừa đâu. Bộ các anh tưởng mình làm những gì, những gì, họ không biết đấy sao?
Lầu nhìn Thư nghi ngờ:
- Họ biết hay không làm sao cô rõ được? Mà họ biết những gì?
- Bộ anh tưởng tôi hoạt động nội tuyến cho họ phải không? Ui, vài ba khẩu súng các anh vác đi ngờ ngờ, đến thằng con nít cũng trông thấy chớ đừng nói tới phải có nội tuyến nội tung gì, mất công.





                                            (còn tiếp)

0 nhận xét