Open top menu
Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

                                (tiếp theo)

Ong hoạ sĩ trừng mắt :
“ Bởi vậy người bên này cứ ùn ùn kéo về Việt Nam , nhất trong dịp tết nhất, riêng tôi có thèm về đâu. Cho dù mồ mả cha ông vẫn còn nguyên đó, cho dù tôi còn mấy ngôi nhà Saigòn , nhưng tôi không dại gì nghe theo cộng sản. Mấy năm nay nó giở giọng nhân nghĩa, nào là “bà con Việt kiều là khúc ruột ngàn năm”, nào là hoà hợp dân tộc, quên đi mọi hận thù cũ để chung tay xây dựng đất nước. Oi thôi thôi, toàn là lời lẽ phù thuỷ, ai mà tin cho được…”
Bác ba Phi dè dặt :
“ Bác nói vậy chẳng lẽ cứ ở mãi đồng đất nước người sao ? Cũng có lúc phải trở về với cội nguồn thăm mồ mả cha ông chứ ?”
Ong hoạ sĩ gật đầu :
“ Tất nhiên rồi, quê hương là nơi sinh thành, nuôi dưỡng mình, bỏ đi sao được, chỉ có điều chừng nàosạch bóng cộng sản trên đất nước mình  , hình thành một chính quyền dân chủ, phục vụ quyền lợi của dân tộc thì tôi mới về…”
BácBa Phi lắc đầu :
“ Ong mà chờ cái đó thì còn lâu lắm. Mà có khi chẳng bao giờ tới cái ngày đó đâu. Ong cứ coi cả mấy chục năm nay đồng bào hải ngoại biểu tình mít tinh đòi đánh đổ cộng sản vậy mà đã làm nó rụng cái lông chân nào đâu. Ngược lại cộng sản Việt Nammỗi ngày một mạnh . Bác không về coi trong nước. Í trời ơi, trụ sở Uỷ ban xã, huyện tỉnh bây giờ nguy nga hoành tráng lắm, không thua gì đền đài cung điện ngày trước…”
Ong hoạ sĩ sầm mặt :
“Tất cả những cái đó đều là hút máu hút mủ người dân mà có. Rồi bác coi, thành quách cung điện đền đài dù có nguy nga bền vững đến đâu nhưng một khi mất lòng dân thì chẳng chóng thì chày sẽ đổ ụp hết…”
Bác Ba Phi cười  cười :
“ Nhà nước hiện nay mất lòng người dân Việt kiều hải ngoại thì rõ rồi, nhưng còn người dân trong nước ? Tôi chắc chỉ một số thôi…còn đại đa số chẳng quan tâm đảng với nhà nước là cái quái gì …”
Ong hoạ sĩ thở dài :
“ Đó …đó mới là chỗ chết của nước mình đó. Ơ các nưóc văn minh, người dân thường xuyên theo dõi mọi hành động của chính phủ, còn ở ta, bao năm nay nhân dân đã bị biến thành một đàn cừu thụ động mất rồi…”
Bác Ba Phi sợ một cơn chửi bới cộng sản nữa lại kéo đến từ miệng ông hoạ sĩ nên vội vàng :
” Thôi thôi ông cho tôi về nhà cô Ut…giờ này chắc vợ chồng con cái chúng nó đã kéo nhau về…”
Ong hoạ sĩ lắc đầu :
Ut nói rồi , phải sau lễ Tạ ơn vài ba ngày mới về kìa. Ong cứ ở đây với tôi hàng ngày ta gây độ nhậu cho vui …lo gì ?”
Bác Ba Phi cười như mếu :
“Nhậu với ông rồi suốt ngày nghe ông chửi cộng sản thì có mà điên cái đầu…”
Ong hoạ sĩ cười cười :
“ Bác không muốn nghe thì ta nói chuyện khác…ối chuyện…lo gì ?”
Bác Ba Phi nổi máu tò mò :
“ Chuyện khác là chuyện gì  ?”
“ Chuyện…thiên hạ sự…Ong A và ông B là bạn nối khố. Trớ trêu, ông A yêu vợ ông B…ông B lại yêu vợ ông A…thế là hai bên đổi cho nhau…”
Bác Ba Phi tròn mắt :
“ Í trời…chuyện tầm bậy !”
“ Sao tầm bậy…vợ chồng hết yêu nhau thì giải phóng cho nhau lấy người khác, sao tầm bậy ?”
Bác Ba Phi lắc đầu :
“ Từ ngày xưa các cụ đã nói rồi : con thầy vợ bạn là hai thứ phải tránh cho xa, thèm mấy thì thèm, chớ xớ rớ vào…”
Ong hoạ sĩ bật cười :
“ Các cụ ngày xưa cổ hủ…thời đại ngày nay mọi thứ đã thay đổi hết rồi…tỷ như chữ trinh đáng giá ngàn vàng chẳng hạn…giờ con gái mất trinh từ năm 17 tuổi là chuyện thường…đêm tân hôn chẳng mấy ai còn để ý đến trinh tiết nữa…mà chẳng cứ gì bên Mỹ này đâu…ở Việt Nam cũng thế thôi. Tôi đọc báo thấy có khi còn loạn hơn bên này …”
Bác Ba Phi dè chừng :
“ Loạn là loạn thế nào…ở Việt Nam làm gì  có khủng bố đánh bom tự sát, làm gì có thằng điên xách súng vào tận trường học bắn chết cả loạt học sinh…”
Ong hoạ sĩ cười hô hố :
“ Hoá ra bác nắm mặt trái của xã hội Mỹ kỹ ghê nhỉ . Đúng là có những chuyện như vậy đấy nhưng rất hiếm hoi…còn ở Việt Nam hả…bác cứ giở báo ra coi..ngày nào cũng có chuyện vợ giết chồng, con giết cha, mẹ nhục hình con…Thế bác có biết ở Bình Phước có bà mẹ phải ra toà vì trước khi đi làm nhìn thấy con gái 5 tuổi đang cầm kéo nghịch tờ giấy bạc nên  tức quá giật lấy kéo cắt phăng ngón tay con gái mình không ? Rôi lần khác đang dùng dao Thái Lan cắt mướp thấy  con gái nghịch bị ngã đã dùng dao cắt phăng gót chân của nó không ? “
Bác Ba Phi lè lưỡi :
“ Rùng rợn..rùng rợn..”
Ong hoạ sĩ hùng hổ :
“ Chưa hết đâu…mới đây báo lại đăng tin có ông bố đốt con gái 6 tuổi bằng bếp ga nữa kia. Thằng cha này mới 40 tuổi,ngụ tại Quận Tân Bình, đi nhậu say về lôi con gái bắt nằm lên giường dùng cây phơi đồ bằng gỗ, dài hơn 1 mét, có gắn  đinh vít ở đầu quật túi bụi vào người con . Chưa hả giận hắn còn lôi con vào bếp, bật bếp gaz , nắm chân con  đưa vào ngọn lửa để đốt. Quá đau đớn, con bé  vùng vẫy thoát được, chạy “cà nhắc” ra đường. Thằng bố mất nhân tính còn đuổi theo , tiếp tục  đánh đấm, thậm chí còn dùng tay kéo 2 tai, nhấc con gái lên cao  khỏi mặt đất rồi ném mạnh xuống làm nó bất tỉnh tại chỗ”.
Bác Ba Phi bịt tai lại, xua xua tay :
“ Kinh khủng…kinh khủng…làm gì có chuyện …có khi ông bịa ra thôi…”
Ong hoạ sĩ trợn mắt :
“ Báo chí mới đăng rõ rành rành kìa. Tôi bịa ra tôi chết. Mà chẳng phải chỉ có vụ này đâu…còn nhan nhản những vụ nào cháu giết bà ngoại chặt thành nhiều mảnh cho vào bao tải trôi sông chỉ vì xin tiền đi chơi game bà không cho…rồi con trai đốt chết mẹ vì bà không đưa sổ đỏ cho nó đi bán đất…rồi bao nhiêu chuyện khác nữa. Tôi đồng ý với bác Việt Nạm không có những vụ khủng bố đánh bom tự sát, không có kẻ lia súng giết người hàng loạt trong trường học nhưng ngày nào cũng như ngày nào liên tục xảy ra những vụ cha giết con, vợ giết chồng vô luân không thể tưởng tượng được ngay đến thời Việt Nam cộng hoà, thời Pháp thuộc cũng chưa hề có. Vậy theo bác tại sao lại như vậy ?”
Theo cách hiểu xưa nay báo, đài vẫn nói thì đó là do rơi rớt của chế độ cũ, nhưng chế độ cũ ngày xưa chưa có những chuyện động trời đó thì làm sao mà rơi rớt sang chế độ mới. Chịu không sao hiểu được, bác Ba Phi đành thở dài :
“ Chắc do trời đất loạn âm loạn dương ông ạ…”
Ong hoạ sĩ xua xua tay :
“ Chẳng có âm dương nào loạn cả. Chẳng qua ngồi trên đầu trên cổ dân tộc ta là một lũ đầu trâu mặt ngựa, dối trá, tàn ác, bất lương, gieo rắc cái ác tràn đầy trong xã hội mà không luật pháp nào trừng phạt được . Giờ cứ lôi cổ tụi nó xuống, ban bố hiến pháp mới, tự do dân chủ, thượng tôn pháp luật , không cho bất cứ đảng nào ngồi lên trên dân tộc thì chắc chắn cái ác sẽ biến dần, cái thiện sẽ nảy nở…”
Bác Ba Phi giật mình. Đó…đã giao hẹn với nhau là không nói chuyện  chính trị , vậy mà câu trước câu sau chẳng hiểu sao lại sa đà vào rồi. Cái lão hoạ sĩ này ghê thật. Chắc trong lòng lão luôn luôn nung nấu ngọn lửa căm thù cộng sản đã đẩy vợ con hắn đi vượt biên, gây nên cái chết thảm trên biển, cho dù mấy chục năm đã qua, tới tận bây giờ ngọn lửa đó vẫn còn cháy trong lòng lão.
Hoá ra chiến tranh dù đã chấm dứt cả mấy chục năm nay nhưng xem ra cái hố ngăn cách giữa chế độ cộng sản và bà con Việt kiều có thân nhân chết trên đường vượt biên như ông hoạ sĩ này dường như cứ mỗi ngày một sâu. Bởi vậy tốt hơn hết là lái câu chuyện sang hướng khác, tránh những chuyện chính trị dễ làm lão hoạ sĩ nổi máu điên.
Ong hoạ sĩ dường như không biết tới bác Ba Phi đang nghĩ gì, ông cứ xả láng chửi rủa cộng sản chính là thủ phạm gây nên tình trạng cái ác đang lan tràn khắp nơi nơi như nước lụt . Ong nói như quát :
“ Bác phải biết trong các xã hội lành mạnh, hai loại người được tôn vinh nhất chính là thầy giáo và thầy thuốc. Ở Việt Nam ngược lại, thầy giáo vừa ngu vừa dốt vừa hèn, đại đa số xài bằng giả, dậy chữ thì ít, moi tiền phụ huynh học sinh thì nhiều. Còn thầy thuốc thì phần lớn bất lương, bất chấp sức khoẻ, tính mệnh của bệnh nhân,  chỉ nhăm nhăm bóp cổ bệnh nhân sao cho lòi ra thật nhiều tiền. Tình trạng đó ai gây ra ? Đảng gây ra chứ ai …”
Bác Ba Phi hoảng quá, cứ cái đà chửi vung vít thế này, thế nào lão cũng động tới bác Hồ chứ chẳng tha. Nghĩ vậy, bác Ba Phi giả vờ ôm bụng nhăn nhó :
“ Í đau…đau quá … thôi nguy rồi chắc ăn phải món tôm hùm Mỹ chưa quen dạ nên bụng mới đau vậy…ông chờ…ông chờ tôi chút…”
Nói rồi bác Ba Phi giả vờ ôm bụng đi vào restroom. Ở bên ngoài , ông hoạ sĩ không thể ngờ được trò đau bụng vờ của bác Ba Phi, ông đang hứng chí với câu chuyện đang thao thao bất tuyệt. Ong thấy cái nhà bác Ba Phi  này vẫn đang còn u mê quá.  Xem ra do bị nhồi sọ lâu ngày nên bác ta chưa  nhận ra được chân tướng của cộng sản, vẫn còn ngộ nhận nó có công trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước, đánh thắng cả Mỹ lẫn Pháp.  Nhất định ông phải giải thích, phải soi rọi cho đầu óc bác Ba Phi sáng ra mới được.


                                                                 (còn tiếp)

0 nhận xét