Open top menu
Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013





                                      (tiếp theo)



Cô Ut lắc đầu, cười giòn giã. Cả hai đâu có ngờ bác Ba Phi đứng sau cánh cửa khép hờ nên  nghe thấy hết. Bác định xô ra mắng một trận về tội nói sau lưng nhưng nghĩ lại mình cũng nghe lén, có hơn gì tụi nó nên đành nuốt giận mở tủ lạnh uống chai nước mát rồi nằm lăn ra giường.

Tiếng cười thích chí của cô Út và cô người làm lại vang lên trong đầu . Mẹ kiếp , hỏi thăm con nó đi học mấy giờ về là tính đưa cháu đi công viên chơi, hỏi chi tiêu hàng tháng thằng con rể là muốn nhắc nó giữ sao cho tròn chữ hiếu… Chèn đéc ơi, toàn làm tốt cho nó mà hoá thành tò mò tọc mạch. Rồi bà kia từ VN sang có gì chưa biết thì hỏi cho biết, có sao , mà tụi nó cũng mang ra bàn tán thành trò cười . Hình như  bài bác được người khác là khoái lắm ?  Bác trợn mắt nghiến răng ken két. Oi trời ôi, bao nhiêu năm nuôi nó khôn lớn, giờ thành Việt kiều rồi nó dám mang chuyện của tía nó ra mua vui với con ở, vậy còn coi tía nó ra gì ?”.

 Bác Ba Phi càng nghĩ càng choáng váng đầu óc, đau hết cả mình mẩy , chân tay giật đùng đùng như muốn đập phá cái gì đó. Giữa lúc đó có tiếng đập cửa buồng và tiếng cô Út gọi ơi ới. Kệ cha nó, muốn gọi gì gọi, chắc lại gọi ra ăn cơm chứ gì , không thèm, lúc này không muốn nhìn cái bản mặt nó, bởi vậy bác cứ nằm ì, giả điếc. Cô Ut gọi mãi chả được, đẩy bật cửa bước vào :

“ Tía ngủ rồi hả ? Sao con gọi tía không trả lời. Tía có điện thoại nè…”

Bác Ba Phi  quay mặt vào trong tường vùng vằng :

“ Tao quen ai ở bên này mà điện thoại. Bảo nó gọi lộn số rồi …”

“ Không lộn đâu tía . Có điện thoại từ Việt Nam gọi tía nè…”

Nghe có điện thoại từ Việt Nam, bác Ba Phi hết cả giận, ngồi bật ngay dậy. Cô Ut bật cười  đưa máy cho bố :

“ Con vợ thằng Đậu nó gọi …”

Bác Ba Phi vội vàng áp tai nghe. Có tiếng lạo xạo rồi vẳng tới tiếng con vợ thằng Đậu léo nhéo :

“ Nội ơi nội…con là vợ thằng Đậu đây…nội có nghe thấy không ?”

Oi chao ôi, thật đúng ngàn trùng xa cách mà bỗng dưng sát ngay bên tai mới hay. Bác Ba Phi oang oang :

“ Rồi…nội nghe rồi…a lô…a lô…”

Trong ống nói rộ lên tiếng lạo xạo, rồi con vợ thằng Đậu tiếng được  tiếng mất làm bác Ba Phi sốt ruột :

“ Nói  đi…nói đi…nội biết mày là con vợ thằng Đậu rồi…nói đi…”

Bên kia đầu dây chợt ắng đi rồi tiếng thút thít :

“ Nội ơi nội, thằng Đậu nó lại mới đi nhậu về xỉn rồi nó đập con…”

Bác Ba Phi la lớn :

“ Chèn đéc ôi, nó đập mày thì mày đập lại nó mắc mớ gì kể lể cho tốn tiền, nhà có chuyện gì nữa không, nói mau đi…”

“ Nội yên trí đi, con ra dịch vụ in-te-nét gọi không tốn tiền đâu, mỗi lượt  có 3 ngàn đồng thả sức nói. …”

“ Ít tiền vậy thì cứ nói thong thả cũng được. Nội nghe rõ lắm rồi…nói đi!

Con vợ thằng  Đậu lại bù lu bù loa :

“ Nội ơi…nhà hết tiền rồi mà thằng Đậu cứ bắt con phải đưa tiền cho nó đi nhậu đó nội . Hôm rồi nó bắt hai con vịt nhà đang nuôi chạy đồng , vịt đang đẻ mà nó đè ra nướng chao gây độ với mấy thằng Sàigòn về. Nó  bảo là bạn hùn hạp làm ăn gì đó. Mà con nom thằng nào tướng tá cũng dữ dằn , bặm trợn không à…”

Bác Ba Phi quát lên :

“ Hùn hạp cái gì ? Không khéo đổ bể hết trơn mất hết tiền đó. Thằng Đậu đâu , đưa máy nội nói nó cái coi…”

Con vợ thằng Đậu thút thít:

“ Nhậu xong tụi nó kéo nhau đi hát karaoke mất tiêu rồi. Nó đang đòi bán đàn heo  mọi đang nuôi đó tía. Loại này các quán nhậu đang hút hàng dữ lắm nên lái nó vô tận chuồng trả giá. Con nhất định không bán. Con bảo đàn heo này của nội, muốn bán phải hỏi nội, vậy nó có hỏi nội đừng cho nó bán nha nội…”

Có mỗi chuyện thằng Đậu bắt hai con vịt để nướng chao với đòi bán đàn heo mà con vợ nó vòng vo nói đi nói lại làm bác Ba Phi bực mình quát lên :

“ Hai chuyện đó nội rõ rồi. Lâu lâu nó bắt con vịt để nhậu thì được còn bán đàn heo là cấm nghe chưa ? Mà nó hùn hạp cái gì vậy ?”

“ Nó tính sang Cambốt buôn thuốc lá lậu đó tía.Nghe nói lời gấp rưỡi lận . Tết nhất tới nơi rồi người ta kéo nhau đi rần rần làm thằng Đậu nó ham, nó nôn lắm tía …”

Bác Ba Phi quát lớn :

“ Cấm…mày biểu thằng Đậu tao cấm đó nghen. Buôn gì buôn, buôn lậu thuốc lá là chết. …”

Con vợ thằng Đậu nói gì chẳng biết chỉ thấy nó léo nhéo, léo nhéo một chặp nữa rồi im bặt. Bác Ba Phi trả lại máy cho cô Ut, hạ một câu xanh rờn :

“ Mai tía về!”

Cô Ut cuống quít :

“ Oh my God…sao gấp vậy tía ?”

“ Tía không về, ở nhà thằng Đậu nó bán mất đàn heo .”

Cô Ut lo lắng :

“ Đàn heo của tía có nhiều không ? Tính ra tiền là bao nhiêu ?”

Bác Ba Phi trợn  mắt :

“ Hai chục con lận. Mỗi con tao mua trăm hai giờ bán vứt đi cũng phải trăm rưởi …”

Cô Ut cười :

“ Vậy đàn heo của tía bán đi giỏi lắm được 3 triệu . Thôi con đưa tía 200 USD  rồi cho phứt vợ chồng thằng Đậu nó muốn làm gì thì làm …”

Bác Ba Phi ngẩn người rồi lắc quày quạy :

“ Không được , không được, tiền mày thì to thiệt đó nhưng bằng sao được  đàn heo của tía ?”





Cô Ut bật cười :

“ Tía cứ bình tĩnh con nói tía nghe vầy nè. Đàn heo của tía có hai chục con  đúng không ?”

“ Hai chục con heo mọi với một con heo nái…”

“ Thôi được rồi. Tía cứ cho vợ chồng thằng Đậu bán đi, hai chục con heo mọi bán được 3 triệu, con heo nái cứ cho là triệu rưỡi đi, tổng cộng 4 triệu rưỡi đúng không ?”

Bác Ba Phi lắc đầu :

“ Con heo nái giỏi lắm một triệu thôi…”

Cô Ut reo lên :

“ Vậy đàn heo của tía tụi nó bán đi được 4 triệu. Con đưa tía 300 USD tức là 6 triệu  thừa tiền mua được cả đàn heo như vậy. Thôi tía cứ cho tụi nó bán đi, yên tâm ở bên này chơi…”

Bác Ba Phi vẫn lắc đầu :

“ Mày nên nhớ là tiền của mày chỉ là mấy tờ giấy đếm xẹt xoẹt thôi, còn đàn heo của tao là đủ thứ trong đó, nào thức khuya dậy sớm nấu nướng cho tụi nó ăn, kéo nước dưới giếng lên cho tụi nó tắm, nào  chạy đôn chạy đáo chích thuốc ngừa khi có dịch. Cứ mỗi sáng sớm nhảy từ trên giường xuống đất là ra ngay chuồng heo coi có con nào bỏ ăn, đi lỏng, có con nào lở mồm long móng… Chèn đéc ôi, đàn heo của tía có nhiều thứ ở trỏng  đâu phải như ba tờ đô la mày giắt sẵn trong túi !”

Cô Ut cười cười :

“ Nếu nói như tía thì trong tiền của con cũng có nhiều thứ lắm chớ bộ. Nào sáng dậy từ mờ đất, ăn qua loa chút rồi phóng xe tới Sở, dọc đường chỉ lo trễ giờ vì kẹt xe. Buổi trưa có khi chỉ gặm miếng bánh mì kẹp thịt rồi tiếp tục làm. Chiều về cơm nước xong, uống ly trà là sắp tới giờ lên giường đi ngủ sáng mai còn đậy sớm kéo cày. Đó, tía thấy không, đồng tiền của tụi con kiếm được cũng đổ mồ hôi, xôi nước mắt chứ giỡn ?”

Bác Ba Phi lại lắc đầu :

“ Thì tía đâu có nói tiền của mày dễ kiếm. Ý tía chỉ muốn nói kết quả công việc của mày tiền muôn bạc triệu thật đấy nhưng nó chỉ là những con số trong sổ lương , tài khoản, còn của tía nó hiển hiện thành đàn heo, sớm tối mình nuôi nấng săn sóc tụi nó, lo lắng, buồn vui theo độ lớn của tụi nó, bởi thế mới sinh ra quyến luyến tình cảm . Mày có thể quy đàn heo ra tiền là 300 đô, nhưng với tía nó gồm nhiều thứ ở trỏng lắm …”

Cô Ut cười khanh khách :

“ Đúng là tư duy trên luống cày. Cứ theo cái kiểu tình tọt , quyến luyến như tía thì ngàn đời không cất đầu nổi khỏi mái tranh nghèo…”

Bác Ba Phi trợn ngược cả mắt nhìn đứa con gái do chính bác đẻ ra đang riễu cợt đầy thích thú cái cổ hủ, lạc hậu của “mái tranh nghèo”, làm như nó không hề chui ra từ đó. Cô Ut không thể hiểu được tâm trạng bác Ba Phi, cô cứ chạy theo đà suy nghĩ của cô với lời lẽ đầy cảm hứng :

“ Tía chưa biết, chính cái kiểu sản xuất lạc hậu “con trâu đi trước cái cày theo sau” đã kìm hãm phát triển, đã đẻ ra bao thói hư tật xấu cho người Việt Nam. Các cụ ta có câu “con gà tức nhau tiếng gáy” nhưng chính con người đố kỵ, ghen tức nhau mới ghê. Thà xấu đều còn hơn tốt lỏi, nhìn sang bếp nhà hàng xóm thấy đang luộc con gà mái tơ mà trong nồi nhà mình lại chỉ có mấy trái bắp thế là tức muốn hộc máu mồm, tìm hết cách chửi bới, cạnh khoé rồi chỉ mát lòng hả dạ khi vu vạ được thằng hàng xóm ăn cắp gà.”

Bác Ba Phi nhăn mặt , lắp bắp :

“ Mày nghe những chuyện này ở đâu thấy ghê quá vậy ?”

Cô Ut đắc ý :

“ Thì trước ở nhà con đâu có để ý. Sang đây đọc sách đọc báo, đầu óc mở mang mới hiểu ra. Ngay như bên Tàu người ta cũng đã viết hẳn một cuốn sách dầy cộp về “người Trung Quốc xấu xí”. Người Việt mình lại chẳng xấu hơn ấy chớ. Như cái bệnh kéo bè kéo cánh, cố thủ trong luỹ tre xanh, rào kẽm gai trong đầu, tư duy hũ nút, ai nói khác điều mình nghĩ là xúm lại bài bác, đánh cho chết tươi. Dân tình vậy hèn chi cộng sản nó ngu dân phải rồi, người Việt bao năm nay bị nó đè đầu cưỡi cổ mà vẫn cứ “ơn Đảng, ơn Chính phủ”. Rõ thật “ngu lâu” hết biết..”

Bác Ba Phi cứ ngồi đực người nghe con gái  hùng biện. Kể ra nó nói cũng đâu có sai. Người  đàng mình có nhiều cái còn tệ hơn vậy nhưng biết làm sao ? Bác cười buồn bã :

“ Mày nói hay vậy sao không về nước mở trường, dậy học, mở mang dân trí cho người Việt bớt xấu xí đi…”

Cô Ut trề môi :

“ Sức mấy, ngay đến tiền cứu trợ cho dân lũ lụt mà bọn cán bộ cộng sản còn ăn chặn, chia chác nhau, giờ mang tiền về mở trường có khác gì mang mỡ tới miệng mèo. Đừng hòng…”

Bác Ba Phi chợt cười :

“ Mà nếu cộng sản nó không gây khó thì mày cũng chẳng về được . Mày quen một bước lên xe , ở phòng máy lạnh rồi, về nước ở với dân đến đi cầu vẫn phải ngồi bệt mày chịu sao thấu ?”

Cô Ut cũng cười theo :

“ Con nói thiệt với tía, về Việt Nam  ngay đánh răng buổi sáng con cũng phải  xài nước tinh khiết đóng chai …”

“ Bởi vậy…bởi vậy tụi nhà báo trong nước nó mới riễu…”

Cô Ut  tò mò :

“Nó riễu sao hả tía ?”

“ Thì tao đọc trong mục vui cười đó. Nó đăng thông cáo :“ Chú ý…chú ý…ngày tàn của chế độ đã tới…chúng ta phải mau mau trở về giải phóng đất nước…Tuy nhiên, hiện nay kiều bào về ăn tết rất đông nên cần phải order vé máy bay trước, các khách sạn du lịch có thể kín hết chỗ, ta phải chuẩn bị tinh thần trọ khách sạn bình dân tuy không có máy lạnh nhưng vẫn có quạt máy…”

Cô Ut bật cười :

“ Mấy thằng nhà báo cộng sản mắc dịch, nói xấu sau lưng người ta…”



                                    (còn tiếp)

0 nhận xét