Open top menu
Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012



                                     (tiếp theo)

Bữa liên hoan tổng kết, tôi ốm nằm nhà. Hôm sau, người còn mệt, tôi vẫn gượng tới cơ quan. Mọi người trong các phòng có mặt đông đủ, nhưng cả khu nhà dường như lặng hẳn. Tôi dắt xe qua sân và bỗng thấy trong không khí thoảng lên một mùi gì đó rất khó gọi tên. Cửa nhà ông Thiện đóng kín bằng một cái khóa rất to. Nghe nói ông đã đi chơi xa sau hôm con Tôky bị lôi ra sân hành quyết.

3.

      Lâu lắm rồi tôi mới bế con búp bê da đen lên tay. Mái tóc xoăn dài thượt, cặp mắt trắng và cái miệng tô đỏ chót, con búp bê bỗng làm tôi nhận ra nó rất giống bức họa “chữ ký” của tôi. Thật đáng tiếc, nếu da không ngăm đen, rất có thể lấy làm mẫu nhân vật cho cuốn sách mà sau khi gặp Biên Cương, tôi lại sôi lên ý định muốn viết. Tuy nhiên, tôi sắp phải chia tay với nó rồi, mang từ nhà mẹ về, tôi đặt nó ngồi khắp nơi trên ghế, trên bàn, đầu giường, mặt tủ, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng để mai nó theo Hồng Loan về nhà mới, chắc chắn sẽ được chăm sóc nhiều hơn ở với tôi. Bây giờ tôi cất tạm vào hộp giấy đỏ, nắn nót viết trên băng giấy: “Chúc mừng hạnh phúc hai bạn”, thế thôi, tôi đã biết tên chồng Hồng Loan gì đâu. Có tiếng gõ cửa rụt rè. Hồng Loan tới chăng? Không phải, tôi suýt ngã bổ ngửa ra khi Hoàng Minh đứng trước mặt, mắt nhìn đăm đăm, im lặng như tượng đá. Sao anh không chào hỏi tự nhiên, nói cười vui vẻ, cứ trình diễn mãi cái bệnh tình si cho nặng nhọc cuộc đời?
      - Kìa, mời anh vào.
      - Tôi tới trang trí cho Hồng Loan sáng mai...
      Con nỡm đã cho Hoàng Minh một cái cớ chính đáng không thể cãi nổi. Tôi đành ngồi im để anh ta giở ra đủ thứ hoa giả, băng giấy xanh đỏ làm đẹp căn phòng. Xong việc, anh xoa tay nhìn xung quanh và chỉ vào một chỗ trống trên tường:
      - Chỗ này cần treo một bức tranh.
       Tôi nói nếu anh thích, chuyển bức ảnh Gôgôn đầu giường  ra đó. Hoàng Minh cười nhếch mép:
      - Tôi muốn treo một bức tranh vẽ Kiều Vân chứ không phải hình ông Gôgôn.
      Tôi nói hiện giờ không còn bức nào anh vẽ tôi cả, tôi đã cất kỹ bên nhà mẹ đẻ.
      - Nếu Kiều Vân bằng lòng, tôi vẽ ngay bây giờ.
      Chao ôi, tôi phải ngồi để bị nhìn với ánh mắt bi thương thế kia ư, không, thà chết còn hơn. Tiếc quá, giá anh đừng si quá thế, giá anh cứ hồn nhiên trò chuyện thì tối hôm nay vui biết bao, và biết đâu, phải, biết đâu tài năng của anh rất có thể làm tôi rung động cũng nên. Tôi đành phải từ chối một cách hết sức nhã nhặn dù rằng bên trong tôi rất muốn.
      - Kiều Vân yêu chồng lắm phải không? - Hoàng Minh đột ngột tiến lại gần tôi, đôi mắt long lên làm tôi lo sợ. Tôi đành kiếm cách trả lời để anh khỏi bị chọc giận, tôi nói, giữa tôi và Bình chỉ có quanh hệ vợ chồng, còn tình yêu... chuyện đó tôi không quan tâm.
      - Nếu vậy sao Kiều Vân không yêu tôi? Sao Kiều Vân độc ác vối tôi thế?
       Tôi chưa biết trả lời cho anh  ra sao, Hoàng Minh đã nhào tới ôm chặt lấy tôi, lắp bắp:
      - Anh yêu em... anh yêu em...
       Tôi cố vùng thoát khỏi đôi tay gồng cứng, nhưng anh khỏe quá, tôi không sao cưỡng được những cái hôn hối hả đổ xuống mặt. Đúng vào lúc tôi mệt rũ, lả người xuống đệm giường, một cơn giận bùng ra trong tôi, nó làm tôi phát điên, tung chân đạp vào người Hoàng Minh với sức mạnh căm hờn làm anh ta ngã bổ ngửa .
      - Thằng khốn nạn...
       Tôi quát lên và kéo vạt áo che ngực. Để phòng anh chồm tới nữa, tôi nắm lấy cái gạt tàn thuốc, cầm lăm lăm . Rất tiếc, con dao nhọn dọc giấy tôi cất đầu giường nếu không, tôi dám lao nó vào người anh một khi tôi bị hạ nhục. Vậy nhưng phản ứng của anh thật là bất ngờ, nó không kém gì việc anh nhào tới, anh khuỵu hai chân, đúng thế, quỳ xuống trước tôi và khóc rưng rức.
Chao ôi, thà chết còn hơn đứng nhìn cảnh đó, nó chỉ có trong vở cải lương hoặc trong tiểu thuyết của Đốtxtôiépxki. Tôi muốn xóa ngay lập tức cái ám tượng kinh hoàng này đi bằng cách hoặc đuổi anh cút đi hoặc chạy tới đỡ anh dậy, lau biến nuớc mắt cho anh. Tuy nhiên cả hai việc đó tôi điều không làm đươc, tôi chỉ còn biết bưng tay che mắt, bỏ chạy ra ngoài cửa.
      - Anh xin lỗi, anh xin lỗi...
       Tôi nhào xuống cầu thang, cố thoát thật nhanh cái tiếng kêu bi thương khoan xoáy bên tai còn buốt giá hơn cả ngọn gió rét quất vào mặt khi tôi chạy xuống phố. Tôi co rúm người trong bộ quần áo mỏng, cắm đầu chạy trong bóng tối của hàng cây bên đường. Đi đâu bây giờ, tôi hiểu ngay dù có đi đâu vẫn không thoát nổi cái ám tượng con người đang bị hành hạ bởi tôi, bởi chính tôi. Tốt hơn hết là không đi đâu cả, quay trở về đối đầu, giải tỏa cái hình ảnh kinh hoàng ấy đi. Cố gắng lắm tôi mới lê được về tới nhà, chiếc cầu thang quen thuộc bỗng trở nên cao vút, từng bậc, từng bậc một, tôi nâng trọng lượng của mình lên một cách khó khăn. Cửa phòng tôi vẫn hé mở, ánh sáng đèn. Tôi bước vào và thấy Hoàng Minh vẫn đang quỳ ở chỗ đó. Tôi quay mặt, tránh ánh mắt của anh:
      - Anh đứng vậy về đi cho tôi ngủ.
      - Anh xin lỗi, anh xin lỗi...
      - Tôi tha lỗi cho anh rồi, anh đứng dậy đi...
       Anh vẫn không chịu nhúc nhích, anh vẫn quỳ.
      - Anh còn cần gì nữa?
      - Anh yêu em, anh yêu em... Anh cầu xin tình yêu ở em.
       Tôi cởi phắt quần áo và rồi khi khỏa thân trước anh tôi cười lạnh lẽo:
      - Yêu đi... đấy, yêu đi...
       Hoàng Minh đứng bật dậy, kinh hoàng. Anh chới với như bị ăn một cái tát, rồi lùi dần, lùi dần lẻn ra khỏi phòng. Cánh cửa bị đóng sầm lại. Tôi kiệt sức ngã người trên giường và bật khóc nức nở.
       Suốt đêm tôi chập chờn trong giấc ngủ đầy mộng mị, có lúc tôi bị một con trăng cuốn lấy người, tôi vật lộn với nó và cả hai rơi xuống vùng nước lạnh cóng, có lúc tôi lại nhìn thấy Bình xách valy, bế một bé sơ sinh trở về. Thức dậy trong đêm, tôi thấy ướt đẫm mồ hôi, người cứ như dinh dính bởi một chất keo nào đó. Tôi cố úp mặt xuống gối cố tìm lại giấc ngủ, không được, ánh mắt mê sảng của Hoàng Minh lúc anh quỳ lại cháy rát trong tôi như hai cục than đỏ. Trời ơi, nếu lúc đó anh không bỏ chạy, nếu lúc đó anh nhảy chồm lên thân thể trần trụi của tôi, lúc đó tôi sẽ làm gì? Tôi rùng mình nhớ ra rằng lúc tôi lộ thể mời anh “yêu”, trong óc tôi đã nghĩ tới con dao rọc giấy để đầu giường. Chỉ một sợi tóc nữa thôi, nhầt định tôi sẽ biến thành kẻ sát nhân, đúng thế đấy, tôi sẽ giết không phải Hoàng Minh, mà chính là đâm dao vào sự lố bịch, sự hành hạ con người cho dù nó nhằm tới cái cao đẹp là tình yêu. Vậy chẳng hóa ra một đứa con gái luôn luôn sợ bạo lực, sợ dao găm súng lục như tôi vẫn có thể trở thành kẻ giết người được sao? Được lắm chứ trong cái nhịp điều hòa của trái tim con người vẫn luôn tiềm ẩn những cơn kịch phát một khi sức chịu đựng của nó bị vượt qua, và trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nó bị đẩy tới một hành động bầt khả kháng: giết người.
      Tôi với lên đầu giường, cầm con dao dọc giấy nhọn hoắt và sắc lạnh. Cái ám ảnh ghê rợn tôi đã dùng nó đâm vào ngực Hoàng Minh làm tôi hoảng sợ quẳng nó xuống gậm giường như vừa cầm phải một cục than hồng. Tôi lại cảm thấy có cái gì đó dính khắp thân mình. Tôi nhảy xuống đất, đổ hết cả hai phích nước sôi vào thùng nước lạnh dội ào lên người. Trong làn hơi mờ mờ, tôi lại nhìn tôi trong gương. Suýt nữa mày đã giết người. Đúng thế, nhưng tôi là một kẻ sát nhân vô tội. Tôi chỉ có tội khi tôi chấp nhận hoặc thờ ơ với sự hủy hoại phẩm giá con người. Ý nghĩ đó cũng không sao giúp tôi ngủ được , xoay trở thân mình trên tấm nệm giường nhàu nát. Một ý nghĩ nảy ra làm tôi nhảy xuống đất, hấp tấp mặc quần áo, tôi phải về với mẹ, đúng, lúc này chỉ có mẹ mới cho tôi một giấc ngủ an bình. Tôi run lập cập đạp xe đi dọc phố lúc này đã lác đác những người đi làm ca ba trở về. Tôi chợt nhớ người đàn ông nguyên là Giám đốc, ngồi như chết rồi sau lưng bà mẹ già bán nước trà. Lúc này tôi cũng giống như ông ta, cũng đang tìm về với mẹ như một nơi ẩn nấp cuối cùng.
      Tôi dừng xe trước cửa, đúng vào chỗ giao thừa năm nào tôi để mặc Bình hôn tới tấp lên mặt. Không hiểu sao tới lúc này tôi mới nghĩ tới anh, chắc chắn anh không thể biết được rằng anh vừa trải qua một nguy cơ bị phản bội và thực ra tôi vượt qua nó được cũng không phải do tôi nghĩ tới sự chung thủy với anh. Anh cũng chỉ là một người đàn ông ham hưởng thụ và thích sở hữu đàn bà vậy thôi. Chắc mẹ tôi phải hoảng lên khi nghe tiếng đập cửa và tiếng tôi réo ầm ĩ. Tú chạy từ trên gác xuống mở cửa, giọng còn ngái ngủ:
      - Chuyện gì thế chị Vân?
      - Mẹ đâu, mẹ đâu?
      Vẻ mặt của tôi làm Tú tưởng kẻ trộm mới cạy cửa nhà tôi khoắng hết đồ đạc, nó hỏi cuống lên:
      - Mất nhiều không? Chị có bị đánh đập gì không?
      Tôi mệt mỏi trả lời nó “không có chuyện gì”, rồi đi thẳng vào trong. Mẹ tôi lập cập ra đón, tội nghiệp, mẹ lo cho tôi đến líu cả lưỡi. Tôi đành nói dối đêm qua trực cơ quan, ngủ không có chăn bông bị cảm lạnh, về nhà xa quá nên phải ghé về mẹ.
      - Cha bố cô, làm mẹ sợ hết cả hồn vía.
      Tôi chui vào chăn ấm của mẹ, cứ để mặc bà lúi húi đi giã gừng “đánh gió”. Tôi ngủ thiếp ngay cho tới khi mùi dầu “Con hổ”, mùi cay của gừng xộc lên mũi, lam khắp người. Mẹ tôi chăm chú săn sóc cái cơ thể của tôi như ngày nào tôi còn là một đứa gái bé xíu.

                        (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét