Open top menu
Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012


                            
                                       (tiếp theo)

Sáng, trưa, chiều tối gã sẽ sống trong bốn bức tường giữa đám tội phạm hình sự. Khi đó, đáng sợ nhất là chuyện gì ? Gã sẽ không thể thức ngủ,nằm ngồi ngẫm nghĩ tuỳ tiện được nữa, trà thuốc không có, đàn bà tuyệt nhiên không, tuy nhiên các cái đó đều không đáng sợ bằng sự gò ép giờ giấc, kỷ luật, chao ôi, thà chết còn hơn biến đời sống thành một cái đồng hồ quay đều.
Gã rùng mình lấy tay che mặt, tưởng như lúc này đã trong tù. Không,  tốt hơn hết không tới theo cái “thư mời” , mình sẽ …cáo ốm, phải rồi, gã thầm reo lên, mình sẽ … cáo ốm, nằm liệt giường thì lão cảnh sát chẳng cớ gì bắt bẻ được.
Lạ thay, ngay tức thì, gã hắt hơi liền ba cái, mắt nổ đom đóm, người ớn lạnh và khi đưa tay lên trán, gã thấy nóng rãy. Mình ốm thực rồi, ốm thực chứ chẳng phải vờ, kiểu này liệt giường suốt ba ngày là cái chắc, may quá, khỏi lo cái hẹn công an đòi.
Gã lập cập đi trên phố, tạt vào cửa hàng mua gói mì ăn liền rồi khi đôi chân nặng chịch, bám dính xuống mặt đường, không sao nhấc nổi, gã đành vẫy xích lô về nhà.
Thật may, lão gácdan vẫn ngồi bàn trực hau háu nhìn bác xe xốc nách gã . Lão chạy ra, cuống quýt:
“Sao thế ? tai nạn hả? “
“Trúng gió chứ sao? Tôi tính chở vào bệnh viện nhưng cậu ta cứ khăng khăng đòi về nhà... “
Bác xích lô dìu gã lên tận phòng, lúc cầm tiền quay ra, bác ta tần ngần:
“Cậu sống một mình hả? Vợ con đâu hết? Để tôi bảo ông gácdan nhờ người lên cạo gió .”
Gã gật đầu cảm ơn, nằm vật xuống giường,rét run bần bật trong chăn mỏng, không sao , mắt hoa đầu nhức búa bổ cũng được, miệng đắng, ngực tức cũng chẳng hề gì, cái chính là lão gácdan đã trông thấy mình bị trúng gió, nhất định lão sẽ tin cho công an và sáng mai mình cứ ung dung nằm nhà.
Gã nở nụ cười nóng rãy và nhắm mắt. Trời tối quá, gã không còn hơi sức dậy bật đèn, vả lại bóng tối làm tâm trí gã dễ thoát khỏi thân xác đang bị cơn sốt hành hạ, bay bổng trong cõi tưởng du quen thuộc.
Này đây những con sóng lừng cao ngất dập vùi con thuyền nhỏ bé trên đó gã đang tuyệt vọng chèo chống. Này đây mây trắng mênh mông nơi xác thân không còn trọng lượng thong dong bay lượn.và rồi thoang thoảng một mùi gì đó làm gã ngơ ngẩn cố nhớ cái tên của nó. Phải rồi, mùi trầm, mùi xà bông trầm gã ngửi thấy khi nàng Emily ngoài đời đứng sát gần phô cặp đùi tuyệt mỹ trong đêm gã nằm vỉa hè cạnh gã hành khất.
Nhưng cái mùi kỳ diệu đó đâu ra nhỉ, có thể gã đang mơ, vậy thì đừng nghĩ ngợi nữa cứ để mặc giấc mơ tiếp diễn. Nàng Emily của gã đó, nàng đang lướt tới trên nền gạch bông và cúi xuống vòng đôi tay mát rượi quanh cổ gã. Mùi trầm lại xộc thẳng vào mũi và cả khuôn ngực rắn chắc của nàng đè lên người làm mỗi lúc gã thêm khó thở. Gã chống hai tay lên người nàng nhằm giảm áp lực nhưng vô ích, ngực gã càng lúc càng bị đè nặng hơn, hơi thở tắc nghẽn , chết mất, mình chết mất, gã thoáng nghĩ vậy và cố giãy giụa, vùng vẫy, nhằm thoát khỏi thân thể trần truồng của nàng lúc này đã trở nên nặng khủng khiếp.
- Tỉnh chưa? Tỉnh chưa?
Gã chợt nhẹ bỗng cả người khi gương mặt ghé sát gã không phải nàng Emily ngoài đời mà chính là tên giả hành khất.
“Gớm, cậu mơ thấy gì la hét thế?”
“Ông tới lâu chưa?”
“ Từ sáng sớm, giờ đã gần chiều. …”
Hắn toét miệng cười:
“ Cậu siêu thật sốt cao thế mà cái của nợ vẫn cứ dựng đứng thế kia ? “
Gã đỏ mặt ngồi dậy, trố mắt nhìn trên tường nhà một cái trang thờ bằng gỗ, sơn đỏ có tranh Phật bà và bát nhang bốc khói nghi ngút. Gã hít hơi thật dài, buột miệng :
“ Nhang trầm phải không? “
“ Thứ thiệt đấy, thoang thoảng chứ không gắt như mấy thứ nhang rởm. Tố Oanh sắm cho cậu cái trang thờ ấy đấy, cô ta tới thấy cậu ốm nên cứ cằn nhằn cậu không chịu nghe lời, ương bướng chẳng chịu cúng bái gì hết.”
Chợt nhớ chuyện “làm tình mộng du” gã lo lắng:
“ Cô ta tới lúc nào thế? Có …….đi cùng với ai không? “
Tên giả hành khất như đọc được ý nghĩ của gã, lắc đầu cười :
“ Yên trí đi, đang sốt cao thế cậu có đòi cô ta cũng không cho. Nó đi với tớ tới đây từ sáng, gần trưa nó đi mua trang thờ, cúng bái xong vừa về. À lần này nàng không nấu cháo gà , nàng đổi sang miến thịt nạc cho cậu…”
Tên giả hành khất vào bếp, loay hoay bưng ra bát miến bốc khói mà mùi thơm của nó lập tức át ngay mùi trầm và làm cái dạ dày lép kẹp từ hai  hôm nay giật nảy lên muốn bật tung khỏi bụng nhảy ngay vào bát miến.
“ Tôi không hiểu vì sao Tố Oanh lại tốt với tôi vậy? Chẳng lẽ lại do cái lần…….mộng du  ấy.”
“ Ôi  dà… bụng dạ đàn bà ai đoán được, cứ biết ăn cái đã. Nghĩ ngợi ẩm ương như cậu chết non …”
Gã bưng bát miến, thở dài :
“ Thì Tố  Oanh đã coi số tôi đúng vậy mà …”
“  Thế còn cái điều “Phạm vào nơi chốn tội tình tù lao”  liệu có đúng không?”
Suýt nữa gã kể cho hắn nghe chuyện “thư mời” của công an, may quá, gã nhớ ngay lời dặn lão gácdan cấm không được tiết lộ cho người thứ ba, nên gã đành ậm ừ.
“Cái đó ...chưa thấy.”
“ Vậy đã có ai hỏi cậu về tiếng động dưới nhà trong cái đêm cuối tuần  chưa?”
Gã giật thót người, lo lắng :
“ Chưa …..chưa có ai cả. Nhưng  sao ông hỏi chuyện đó.?”
“ À, hỏi chơi vậy thôi, có gì đâu. “
Tên giả hành khất lại cười nhếch mép đầy bí ẩn và lại dặn nếu có ai hỏi cứ nói thẳng chẳng nghe thấy cái tiếng gì. Gã nín thinh, lặng lẽ ăn hết bát miến nhưng bụng không khỏi phân vân về thái độ lạ lùng của tên giả hành khất. Phải chăng trong cái đếm cuối tuần ấy đúng có tiếng động nhà dưới mà gã đã nằm mơ thành tiếng súng nổ trong tay nàng Emily và hẳn tiếng động đó có liên quan tới tên hành khất làm hắn cứ muốn biết đã có ai hỏi gã chuyện đó chưa? Tuy nhiên với bản tính vì nể, gã không tiện hỏi thẳng và chỉ sau vài câu chuyện vui, thắc mắc của gã đã tan biến trong những câu chuyện tục tĩu mà gã hành khất góp nhặt được trong những ngày đi ăn mày.
“ Mụ gặp tớ đứng chống nạng đầu chợ. Nghe tớ ca bài ca muôn thửơ , mụ nhìn tớ chằm chằm, đặt vào bàn tay chìa ra của tớ tờ bạc lẻ cười nhếch miệng “nhà tôi gần đây , bác chịu khó theo tôi về tôi cho cho bác ít quần áo cũ …”
Nói thực, tớ cần cóc gì thứ đó, nhưng con mẹ nom ngon mắt quá, cỡ đó chắc đã có cháu gọi bằng bà mà chân tay còn bôi đỏ choét, mắt kẻ, môi tô, da thịt cứ  phây phây trong bộ đồ mỏng. Vả lại nhân cơ hội tớ cũng muốn thăm thú coi nhà cửa có khả năng không để làm một cú đột vòm!.
Gã ngắt lời :
“Đột vòm  là cái gì?”
Tên giả hành khất đang cao hứng, giật thót người:
“ À … không, tớ nói chơi ba cái tiếng của dân hành khất ấy mà cậu hỏi làm gì, cái chính là mình không theo mụ ắt hẳn mụ ta sẽ nghi ngờ ngay, ăn mày mà chê quần áo cũ thì chỉ có ăn mày … rởm. Ấy thế là tớ cứ chống nạng ngật ngà ngật ngưỡng bám theo đôi mông tròn xoe rún rẩy của mụ. Thú thực, lúc đó hai con mắt tớ muốn bật ra khỏi tròng, người nóng rần rần mà bụng vẫn cứ bảo dạ : “chớ nhé, chớ nhé, giở trò con heo ra bây giờ, lộ tẩy là cái chắc”. Còn đang loay hoay tính toán, mụ đã dừng bước trước cổng sắt một toà nhà vắng vẻ làm suýt nữa tớ đâm sầm vào đít mụ .”
                                 (còn tiếp)
Tagged

0 nhận xét