Open top menu
Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012



             Lãnh đạo ta đi thi Olympic (!)



                          
Mấy bữa nay xóm tôi râm ran đồn Uỷ ban Phường lập danh sách xoá đói giảm nghèo, ai thuộc diện này tháng tháng lãnh mấy triệu  tiền trợ cấp lận. Mới sáng ra, thằng Bảy xe ôm đi khách về đã ngồi quán oang oang :
" Kỳ này dân ta thoát nghèo rồi. Nghe nói ông Trương Tấn Sang đi  Nga về nó cho nhiều lắm…”..."
Cô Phượng cave cười rinh rích :
" Mày đang nói mớ phải hôn Bảy. Nếu chia tiền thì cán bộ trước , dân đứng ngó thôi …”
Ông đại tá hưu quát :
" Con cave kia, mày nói vậy là sao ? Nhà nước ta "do dân, vì dân", cán bộ ta "lo trước thiên hạ, hưởng sau thiên hạ" , tiền "xoá đói giảm nghèo" phải ưu tiên cho dân, sao mày dám nói dân đứng ngó…”
Thằng Bảy xe ôm phụ hoạ :
" Chú Ba nói đúng đó, tiền "xoá đói giảm nghèo" phải chia trước cho dân để bớt cái màn đi biểu tình , khiếu kiện đông người. Cái này kêu bằng xả sú páp ..."
Chị Gái hủ tíu sốt ruột :
" Sao cũng được, cứ có tiền là tốt rồi, như hộ nhà tôi được nhiêu ?”
Thằng Bảy xe ôm cười to :
" Í đừng vội tưởng bở. Trước tiên Nhà nước quy định thu  nhập tối đa bao nhiêu mới được gọi là nghèo . Rồi đưa ra tổ dân phố bình, lập danh sách đưa lên Phường duyệt mới may ra..."
Chị Gái hủ tíu lại hỏi :
" Như tôi nè...liệu được công nhận "nghèo" chưa ?"
Thằng Bảy xe ôm hỏi to :
" Hàng tháng thu nhập nhiêu ?"
Chị Gái hủ tiếu :
" Sao biết ? Bán cà phê, thuốc lá lai rai đủ tiền gạo mắm chứ mấy !"
Gã Ký Quèn xía vô :
" Lai rai vậy tháng cũng kiếm 5 – 600 ngàn , còn lâu mới vào loại nghèo..."
Bà Năm củ cải lên tiếng :
" Vậy tôi được  không ? Ngồi thái  củ cải gãy cả lưng, toét cả tay ngày được 20 ngàn nuôi 3 con đi học. Vậy đã được gọi là "nghèo" chưa ?"
Gã Ký Quèn lắc đầu :
" Phải tính cả thu nhập của xấp nhỏ nữa chớ bộ. Tụi nó đi học ngày có 4 tiếng còn 8 tiếng thái củ cải, tính hết cả thu nhập thì nhà bà chưa được xếp vào loại nghèo..."
Chị Gái hủ tiếu la lớn :
" Í mèn ôi, bà Năm củ cải mà vẫn chưa "nghèo" thì xóm này đâu có ai "nghèo"?"
Mọi người im thít, thằng Bảy xe ôm chợt ré lên cười hoài , cười hoài khiến cô Phượng cave gắt :
" Mày có thôi cười đi không ? Có gì cười hoài ?"
Thằng Bảy xe ôm "hích...hích" một hồi nữa rồi mới nói :
" Tôi cười  chuyện chị Gái nói xóm ta không có người nghèo đó. Có chớ sao không ?"
Cô Phượng cave kêu :
" ủa ai vậy hả ? Ai được xếp loại nghèo..."
Gã Bảy xe ôm cười to :
" Thì chính chị Phượng chứ ai ?"
Chị Gái hủ tíu phản đối :
" Cô Phượng mà nghèo...Vòng nhẫn đầy người mà nghèo ?”
Thằng Bảy xe ôm lại cười :
" Tôi nói thiệt chớ bộ. Chị Phượng nghèo quá đâu có tiền mua vải . Trên  độc một mảnh dưới một mảnh nữa, làm gì có quần có áo như người ta..."
Cả quán cười ầm. Cô Phượng cave tức quá hắt cả ly cà phê vào người thằng  Bảy làm nó la oai oái. Chị Gái cũng cười :
" Nếu vậy thì cả cô Ba vợ bác đại tá hưu cũng thuộc diện nghèo nữa..."
Ông Tư Gà nướng càm ràm :
" Cô Ba vợ ông đại tá mà nghèo? Cổ nghèo thì cả xóm đi ăn mày hết..."
Chị Gái cười cười :
" Nghèo chớ sao không ? Nghèo đến độ ngày ăn có một bữa thôi kìa..."
Cô Phượng cave cười rinh rích :
" Cổ ăn một bữa để giảm ký, giữ eo . Cô Ba mà xếp vào diện xoá đói giảm nghèo thì là chuyện ngược đời xưa nay hiếm ..."
Gã Ký Quèn hứng chí :
" Thời bây giờ thiếu gì chuyện ngược đời. Như chuyện đi thi Olympic London kìa. Sàigòn có 3 vận động viên mà có tới 3 ông lãnh đạo “ăn theo”. Nào Phó Chủ tịch UBND , nào Giám đốc Sở văn hóa, nào Hiệu trưởng trường nghiệp vụ ..”
Ông đại tá hưu đập bàn :
“ Các đồng chí đó đi để lãnh đạo sao mày dám nói “ăn theo” hả ?”
Cô Phượng cave cười cười :
“ Đúng rồi , lãnh đạo cũng đi thi chớ bộ…”
Thằng Bảy xe ôm tức tối :
“ Ba thằng lãnh đạo thi con mẹ gì ?”
Cô Phượng cave cười hắc hắc :
“ Thi “ăn cháo đá bát”, thi “chọc gậy bánh xe”, “ngậm máu phun người ““qua cầu rút ván” , “hôn giày thủ trưởng”..”.
Thằng Bảy xe ôm cười hơ hớ :
“ Í trời …Thi mấy môn đó  lãnh đạo ta giành hết huy chương vàng.

NT

Tagged

0 nhận xét